Chương 44: (Vô Đề)

Lòng bàn tay Trầm Nhứ túa đầy mồ hôi lạnh, nhưng nhờ có sự trấn an của Chu Hành, nỗi hoảng loạn vì bóng tối trong cô dần dần dịu lại.

Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng giọng nói vẫn run rẩy không kiềm được: "Chu Hành…"

Có lẽ vì đang đối mặt với nỗi sợ hãi tột độ, trái tim từng được cô rèn giũa thành bức tường thép kiên cố cũng dần mềm yếu: "Chúng ta… sẽ chết sao?"

Bây giờ đang là nửa đêm, nếu cô nhớ không nhầm thì thang máy đã đi lên ít nhất hai tầng, tức là hiện tại họ đang ở khoảng tầng ba.

Với độ cao này, nếu thang máy thực sự mất kiểm soát rơi xuống, dù không chết thì cũng bị thương nặng.

Vừa dứt lời.

Trong bóng tối vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, giọng cười có chút khàn, lại mang theo vẻ thản nhiên khó lường. Giọng anh trong trẻo, dửng dưng như không để tâm: "Yên tâm, chỉ là sự cố thang máy bình thường thôi."

Anh vừa lấy điện thoại bật đèn pin, vừa chậm rãi nói tiếp: "Cho dù có rơi thật thì cũng còn anh ở đây. Anh cho em lấy anh làm đệm, đảm bảo em được nguyên vẹn mà ra ngoài, được không?"

Chu Hành nói bằng giọng chắc nịch, không giống như đang nói đùa.

Trầm Nhứ không hiểu sao lại bật cười.

Từ sau khi gặp lại, anh phần lớn đều là dáng vẻ lạnh lùng, trưởng thành điềm đạm, chưa từng thấy qua vẻ bất cần như bây giờ, ngược lại khiến cô có cảm giác hoài niệm.

Ánh sáng yếu ớt từ đèn pin khiến thang máy bớt đi phần u ám, cũng khiến tâm trạng hoang mang lo sợ của cô được xoa dịu đôi phần.

Không rõ vì lý do gì, nhưng khoảnh khắc ấy, tận sâu trong lòng Trầm Nhứ thật sự tin rằng lời Chu Hành không phải chỉ để dỗ dành. Nếu thực sự xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ chắn trước cô.

Ổn định được tâm lý cho Trầm Nhứ rồi, Chu Hành mới đưa tay ấn nút khẩn cấp phía trên thang máy.

Vì là ban đêm nên anh phải bấm đến lần thứ ba mới có người bắt máy. Sau khi trình bày ngắn gọn tình trạng trong thang máy và vị trí ước chừng, anh liền cúp máy, chờ cứu hộ.

Có Chu Hành bên cạnh, Trầm Nhứ luôn cảm thấy an tâm hơn hẳn. Dù đã không còn sợ hãi như lúc trước, bàn tay cô vẫn siết chặt lấy tay anh không buông.

Phải mất một lúc nữa đội cứu hộ mới tới. Trong khoảng thời gian đó, Chu Hành giả vờ hỏi một cách tình cờ: "Trước đây anh chỉ biết em sợ bóng tối, chứng sợ không gian hẹp là từ bao giờ vậy?"

Trầm Nhứ cụp mi mắt, mím môi nói: "Không phải sợ không gian hẹp, chỉ là sợ bóng tối và thang máy gặp sự cố."

Mùa đông năm nhất đại học, cô đi làm gia sư ở một nơi rất xa trường để kiếm tiền sinh hoạt. Nhà chủ thuê ở tầng mười một. Tối hôm đó, sau khi dạy xong, cô đi thang máy xuống thì gặp phải sự cố đầu tiên trong đời.

Giống hệt như hôm nay, thang máy phát ra một tiếng động lớn, sau đó đèn vụt tắt, rồi lao thẳng từ tầng mười xuống dưới. Trong cơn hoảng loạn, Trầm Nhứ bấm hết tất cả các nút từ tầng mười trở xuống. Sau vài giây rơi tự do, thang máy đột ngột dừng lại ở một tầng nào đó không xác định.

Hôm ấy cô bị nhốt một mình trong thang máy suốt gần bốn tiếng mới được cứu. Từ đó về sau, mỗi lần đi thang máy một mình, cô đều vô cùng bất an. Vừa rồi cũng là do kích động.

"Vì sao lại sợ bóng tối?" Chu Hành hỏi thản nhiên.

Chuyện này thì Trầm Nhứ chưa từng nghĩ đến. Nhưng từ khi có ký ức, cô đã sợ bóng tối rồi. Cho đến giờ, mỗi đêm trước khi ngủ vẫn phải bật đèn ngủ đầu giường.

Cô ngập ngừng rồi nói: "Chắc do nhát gan thôi, không có lý do gì cả."

Nghe vậy, Chu Hành bật cười, giọng nói lơ đãng: "Cũng đúng, có người đem hết can đảm để chống lại anh, đến lúc cần thì chẳng còn lại bao nhiêu."

"…"

Trầm Nhứ khẽ mím môi, hình như cô đâu có…

Chu Hành không nói thêm gì nữa.

Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: "Bây giờ còn sợ không?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!