Ban đêm, Trầm Nhứ trằn trọc không yên, trong lòng như có móng vuốt của mèo cào cấu từng đợt.
Rõ ràng cô đã lạnh nhạt đến mức ấy, theo hiểu biết của cô về Chu Hành, với tính cách của anh, sau chuyện lần trước, đáng lý anh sẽ không bao giờ chủ động liên lạc lại với cô nữa mới đúng.
Vậy rốt cuộc là chỗ nào đã xảy ra vấn đề?
Chẳng lẽ… hôm nay Chu Hành đến tìm cô chỉ đơn giản là muốn hai tháng sau Vỏ Sò có chỗ ở thôi sao?
Nhưng cho dù Vỏ Sò không thích đến tiệm thú cưng, Chu Hành cũng hoàn toàn có thể giao nó cho người khác chăm giúp cơ mà?
Chu Diệp hay Phó Ôn Niên ai chẳng có thể trông giúp anh vài hôm? Tại sao nhất định phải là cô?
Tại sao cứ nhất định phải là cô?
Trầm Nhứ nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi.
Chẳng lẽ… Chu Hành vẫn còn…
Ý nghĩ đó vừa nhen lên liền bị Trầm Nhứ mạnh mẽ dập tắt.
Chu Hành là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể chứ?
Anh đã từng chủ động cúi đầu, vậy mà lại bị cô tàn nhẫn từ chối thêm một lần nữa. Anh làm sao có thể vẫn còn nghĩ đến cô được?
Có lẽ… thật sự chỉ là vì Vỏ Sò thôi…
Trầm Nhứ tự an ủi như thế, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối om ở tầng 28, khuôn mặt nghiêng góc cạnh của người đàn ông ẩn mình trong bóng đêm mờ ảo.
Anh ngồi tựa trên ghế sofa phòng khách, hai chân hơi tách ra, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu thuốc đã châm, làn khói mỏng uốn lượn bám theo từng đốt tay mà bay lên.
Có lẽ vì cảm nhận được tâm trạng không vui của chủ nhân, Vỏ Sò thường ngày nghịch ngợm là thế, lúc này lại ngoan ngoãn nằm yên dưới chân Chu Hành.
Đêm khuya yên tĩnh, dễ khiến người ta vương vào hồi ức.
Chu Hành không kìm được nhớ lại năm thứ hai sau khi họ chia tay, lần đó sau một trận thi đấu, anh mua vé máy bay bay đến Thanh Châu như thường lệ.
Chỉ là hôm đó vì vài sự cố ngoài ý muốn, anh đã lỡ chuyến bay, phải đổi vé sang chuyến đêm khuya, đến nơi thì trời đã sáng.
Ban đầu anh tính toán kỹ lưỡng, nếu đi theo lịch cũ thì tối hôm đó là đến, vẫn còn kịp ngày cuối tuần. Nhưng do sự cố sau trận đấu khiến anh bỏ lỡ chuyến bay, đợi đến lúc đến được Thanh Châu thì đã là thứ Hai rồi.
Anh không có thời khóa biểu của Trầm Nhứ, chỉ đành đánh cược đến thư viện và căn tin – những nơi cô hay lui tới – để thử vận may.
Tiếc rằng, cả một ngày canh chờ vẫn chẳng gặp được cô.
Ngay lúc Chu Hành định rời đi, tình cờ nghe được hai nữ sinh cùng khoa với Trầm Nhứ trò chuyện.
"Ê, cậu nghe gì chưa, đêm qua hình như có một bạn nữ trong khoa mình được xe cấp cứu chở đi bệnh viện đó."
"Nghe rồi, hình như là lớp phó học tập lớp Hai."
Trái tim Chu Hành bỗng đập thót.
Trầm Nhứ là lớp phó học tập lớp Hai ngành Báo chí.
Anh lập tức bước nhanh đến chặn hai cô gái kia lại: "Chào cậu, cho mình hỏi người mà các cậu nói được đưa đến bệnh viện có phải tên là Trầm Nhứ không?"
Hai cô gái hơi sững lại, ban đầu đang vội đi học nên bị chặn lại cũng hơi bực, nhưng thấy đối phương là một anh chàng đẹp trai nên đành nén giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!