Chương 39: (Vô Đề)

Thực ra, tối hôm đó Chu Hành không hề say đến mức mất ý thức. Rời khỏi nhà Trầm Nhứ xong, anh không phiền đến Phó Ôn Niên và Kỷ Thư Điềm nữa.

"Hai người về đi, tôi tự lên được."

Kỷ Thư Điềm lo lắng liếc nhìn anh một cái: "Cậu có thật sự ổn không? Hay là để tôi với Phó Ôn Niên đưa cậu lên, đã tới rồi thì lên thêm một tầng cũng chẳng mất bao nhiêu."

Chu Hành lắc đầu: "Không cần đâu, hôm nay phiền hai người rồi."

Phó Ôn Niên không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Tửu lượng của Chu Hành thế nào, anh biết rất rõ. Tuy hôm nay uống không ít, nhưng chắc chắn chưa đến mức mất kiểm soát. Nếu không thì lúc nãy ở quán bar, anh đã chẳng để Chu Hành tự về một mình.

Bao nhiêu năm nay, anh quá hiểu con người Chu Hành. Chuyện tối nay, anh nhìn thấu mà không nói ra.

Phó Ôn Niên đưa tay khoác vai Kỷ Thư Điềm: "Thôi nào, em đừng lo nữa. Em nhìn bộ dạng cậu ta giống có chuyện gì lắm à?"

Kỷ Thư Điềm: "Hả?"

Phó Ôn Niên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hành: "Miễn là cậu không sao là được rồi. Tụi tôi về trước đây. Vừa rồi còn tưởng cậu say đến mất hết lý trí cơ đấy!"

Chu Hành khẽ cười, hơi hất cằm: "Về đi. Hôm nay cảm ơn cậu."

"Ôi dào!" Phó Ôn Niên xua tay: "Với tôi thì đừng khách sáo nữa, thôi đi về nào."

Vừa nói, Phó Ôn Niên vừa ngáp vừa khoác vai Kỷ Thư Điềm vào thang máy, miệng còn lẩm bẩm: "Đêm hôm khuya khoắt còn bị phá hỏng chuyện tốt, bảo bối à, mình về tiếp tục chứ?"

Kỷ Thư Điềm mặt đỏ bừng, nhéo mạnh vào hông anh một cái: "Anh câm miệng đi!"

Cho đến khi cửa thang máy khép lại, mới chặn hết tiếng đùa giỡn của hai người.

Chu Hành đứng nguyên tại chỗ, không biết nghĩ đến điều gì, cúi đầu bật cười rất khẽ, sau đó xoay người rời đi.

Từ hôm đó trở đi, Chu Hành như trở lại trạng thái sáu năm trước, tự ép bản thân quên đi Trầm Nhứ. Mỗi ngày đều là cường độ giảng dạy và huấn luyện cao, gần như 24 tiếng dính chặt trong câu lạc bộ. Cả đội bị hành đến mức ai nấy đều than trời.

Khó khăn lắm mới kết thúc buổi huấn luyện sáng, lúc nghỉ trưa ăn cơm, tranh thủ lúc Chu Hành còn chưa đến, mấy cậu trai trẻ trong đội tụ lại bên cạnh Trịnh Viêm hỏi: "Anh Viêm, mấy ngày nay anh Hành bị sao vậy? Huấn luyện ác liệt gần một tuần rồi, dù có là sắt thép cũng không chịu nổi đâu!"

Trịnh Viêm dạo này cũng đâu có dễ gì hơn. Chu Hành mà nổi điên, cậu ta còn khổ hơn ai hết. Khó khăn lắm mới được yên ổn ngồi ăn miếng cơm, còn chưa kịp thở ra hơi, đám tiểu tử kia đã bu quanh.

Cậu ta đặt đũa xuống, bực bội ngẩng đầu liếc cả lũ một cái: "Không trực tiếp hỏi đại ca của tụi bây luôn cho nhanh à?"

"…"

Mấy cậu lính mới đưa mắt nhìn nhau, cười khan: "Bọn em nào dám đâu ạ!"

Nói xong còn không quên nịnh bợ: "Dù sao thì cũng không phải ai cũng thân với anh Hành như anh được đúng không?"

Trịnh Viêm lườm bọn họ một cái rồi thu ánh mắt lại, giọng cũng dịu đi đôi chút: "Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết gì đâu."

Cậu nghỉ phép được nửa chừng thì bị Chu Hành gọi điện lôi về gấp. Tưởng là có chuyện gấp gáp gì, ai ngờ chỉ để… huấn luyện.

Ngừng một lúc, nghĩ đến bình thường bọn nhỏ có chuyện tốt cũng hay nhớ tới mình, Trịnh Viêm ngẩng đầu lên nhắc nhở: "Gần đây tốt nhất đừng chọc vào ông chủ của các cậu. Huấn luyện xong mà thấy anh ấy thì tốt nhất là tránh xa ra."

"Tôi không biết anh ấy bị gì, nhưng tâm trạng chắc chắn không ổn."

Cả đám trai trẻ liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng, cảm ơn anh Viêm!"

Vừa dứt lời, không biết là ngẩng đầu thấy ai, đám người còn đang vây quanh bàn bỗng như chuột thấy mèo, tản ra trong chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!