Chương 35: (Vô Đề)

Trầm Nhứ không ăn sáng, gần như là chạy trốn khỏi nhà Chu Hành.

"……"

Mất mặt! Thật sự quá mất mặt.

Người ta mất mặt thì cũng chỉ đến mức bị cười nhạo, còn cô thì quá lố, mất mặt đến tận nhà bạn trai cũ.

"……"

Về đến nhà, Trầm Nhứ như thể mất hết sức lực, đổ người xuống giường, trùm chăn kín mặt.

Thật sự quá mất mặt.

Hai mươi mấy năm sống trên đời, gộp hết lại cũng không mất mặt bằng một đêm hôm qua.

Cô thấy hối hận rồi.

Vừa tỉnh lại, nói rõ sự việc xong thì đáng lẽ cô nên rút lui ngay lập tức, ai bảo lại còn đồng ý ăn sáng với Chu Hành chứ, chẳng khác nào tự đưa mình lên thớt cho anh tiếp tục mỉa mai…

"Haizz——"

Trầm Nhứ thở dài thật mạnh trong chăn, một lần nữa cảm khái: uống rượu đúng là tai họa.

"Không sao, không sao, chuyện đã qua rồi."

"Chẳng phải chỉ là uống say thôi sao, ai uống say mà còn kiểm soát được hành vi của mình chứ!"

"Đổi lại là người khác, biết đâu còn làm chuyện kinh khủng hơn!"

Trầm Nhứ tự an ủi mình hết lần này đến lần khác, cố gắng xoa dịu cảm giác xấu hổ trong lòng.

Vài giây sau.

Trầm Nhứ: "Hu hu hu vẫn thấy mất mặt quá…"

Nhưng cũng nhờ có bài học lần này, cộng với việc cô đã nhận ra tửu phẩm của mình khi say thật sự không tốt chút nào, Trầm Nhứ hạ quyết tâm: sau này bất kể ai mời, cô cũng tuyệt đối không uống dù chỉ một giọt!

Tuyệt đối luôn!

Đến giờ rồi, Trầm Nhứ lại gắng gượng bò dậy khỏi giường, dân đi làm không có thời gian để mà u sầu mãi.

Cô thay một bộ sơ mi sọc phối cùng quần jean như thường ngày, vì dạo này thời tiết trở lạnh nên khoác thêm một chiếc áo khoác dáng dài.

Không kịp trang điểm, cô cứ thế mặt mộc rời khỏi nhà.

Hôm nay Trầm Nhứ ra khỏi nhà muộn hơn thường lệ nửa tiếng, đúng ngay giờ cao điểm buổi sáng, trong ga tàu điện ngầm người đông chen chúc, cô phải đợi hai chuyến mới chen lên được, đến công ty thì vừa kịp giờ chấm công.

Một tiếng "tít" vang lên, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của cô mới yên ổn trở lại.

"May quá, vẫn kịp."

Chậm thêm một phút nữa là bị trừ lương rồi.

Bình thường Trầm Nhứ luôn là một trong những người đến công ty sớm nhất, hôm nay hiếm hoi mới đến sát giờ. Vừa mới ngồi vào chỗ, Triệu Vạn Kiều đã thò đầu qua hỏi: "Lạ ghê nha, hôm nay sao cậu đến trễ vậy?"

"Tớ còn tưởng cậu lại như lần trước, uống say ngủ quên, định gọi điện cho cậu rồi đó."

Trầm Nhứ: "……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!