Chương 33: (Vô Đề)

Đèn hành lang sáng rực, ánh đèn phản chiếu trên gạch men khiến Trầm Nhứ chói mắt đến mức không thể mở nổi.

Ngay lúc cô cảm thấy mình sắp tra được chìa khóa vào ổ——

"Cạch" một tiếng, cửa mở ra.

Trầm Nhứ nhíu mày, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn qua, thậm chí cơ thể còn chưa đứng thẳng, cả người cúi lom khom, đầu ngẩng lên, trông vừa buồn cười vừa lộn xộn.

Cô chớp đôi mi nặng trĩu, nhìn người trước mặt hơi mờ mờ, chậm rãi đứng thẳng dậy: "Anh——"

Chu Hành khựng lại một chút: "Trầm Nhứ? Em đến đây làm gì?"

Trầm Nhứ chớp mắt mấy cái, mấy bóng người trước mắt dần dần chồng khít lên nhau: "Anh… trông quen lắm…"

Ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt lơ lửng trong không khí, Chu Hành nhíu mày, thái dương giật giật: "Lại uống rượu? Lần này là ai đưa em về?"

Đáp lại anh là cảnh Trầm Nhứ lảo đảo nhào vào lòng anh, hai cánh tay mảnh mai quấn lấy cổ anh, lầm bầm bên tai: "Không nói cho anh biết."

"Được thôi." Chu Hành hừ lạnh, kéo cô ra khỏi người mình: "Không nói thì đừng có ôm."

Gương mặt trắng như sứ của Trầm Nhứ ửng đỏ, đôi mắt say mơ màng, nhưng vẫn không quên nhíu mày, đáng thương trừng mắt nhìn anh.

Giằng co vài giây, Trầm Nhứ vừa lảo đảo ôm lại lấy anh vừa nói líu ríu: "Là… Triệu Vạn Kiều."

Lần này Chu Hành không kéo cô ra nữa, để mặc cô bám dính cả người lên anh. Anh đưa tay đóng cửa lại, giọng nói cũng dịu đi nhiều: "Em đúng là biết chọn thời điểm."

May mà hôm nay anh về sớm.

"Chọn… thời điểm gì cơ?" Trầm Nhứ vừa mới tìm được điểm tựa cho cơ thể xiêu vẹo, ôm chặt lấy cổ Chu Hành.

Cảm nhận được lực tay của cô, Chu Hành hỏi ngược lại: "Lần này không hôn nữa, đổi sang ôm à?"

Trầm Nhứ tựa đầu lên vai anh không đáp, cũng không biết có nghe thấy hay không.

Giằng co mấy giây, Chu Hành khẽ thở dài.

Thôi vậy, hỏi cũng vô ích, dù sao mai tỉnh dậy cô cũng chẳng nhớ gì.

Anh vừa nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi cổ mình, vừa đỡ lưng cô cho vững: "Đi nào, tôi đưa em vào trước."

Trầm Nhứ mơ màng đi theo anh vào phòng khách, bên trong sáng hơn hẳn ngoài cửa, tầm nhìn cũng rộng mở hơn. Cô lơ mơ mở mắt ngước nhìn Chu Hành.

Vừa nhìn rõ anh, Trầm Nhứ sững lại, ngay sau đó như phát hiện ra điều gì, thò đầu nhìn kỹ gương mặt anh.

Thấy thế, Chu Hành bật cười nhẹ: "Nhìn gì thế?"

Trầm Nhứ: "Nhìn anh có hơi… quen quen…"

Chu Hành nhướng mày: "Thật à?"

Trầm Nhứ gật đầu: "Thật."

Cô chăm chú nhìn gương mặt Chu Hành như thể muốn xác nhận lại một lần nữa.

Chu Hành cũng không động đậy, cứ đứng yên cho cô nhìn.

Mấy giây sau, cô rút ánh mắt lại, lẩm bẩm líu ríu: "Gặp quỷ rồi… Anh trông giống bạn trai cũ của tôi thật đấy…"

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!