Chương 18: (Vô Đề)

Mùa hè oi ả, ngay cả vào buổi chiều, ánh nắng vẫn rực rỡ và gay gắt.

Ánh sáng chiếu qua cửa kính rọi thẳng lên đầu Chu Hành, khiến tóc anh nhuộm màu giống như ánh sáng phía chân trời, từ góc nhìn của Trầm Nhứ, mái tóc ấy mềm mại và rối bù.

Trầm Nhứ bị anh hỏi một câu mà ngẩn cả người, có cảm giác như mình vừa làm điều gì đó "tội ác tày trời", nhưng nhìn vẻ mặt của Chu Hành thì lại không giống như anh đang đùa giỡn.

Điều này khiến cô cảm thấy vô cùng tự nghi ngờ bản thân.

Im lặng một lúc, cô thử hỏi: "Anh nói gì cơ?"

Chu Hành đứng đó, không biểu cảm, vẻ mặt tuy bình thản nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cô, như đang phân biệt xem cô có đang nói dối hay không.

"Thật sự quên chuyện tối qua rồi sao?"

Khi nghe anh hỏi vậy, Trầm Nhứ càng nghi ngờ bản thân hơn, vì dù tối qua cô uống khá nhiều rượu, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cô vẫn còn chút nhận thức, cũng không đến mức say mèm.

Cô lại nghĩ lại hết tất cả mọi chuyện sau khi gặp Chu Hành ở hành lang quán bar tối qua, chi tiết rõ ràng từng chút một, cô chắc chắn là mình không làm gì quá đáng với anh.

Và… nếu thật sự không làm gì, tại sao anh lại phải đến đây chặn cô lại giữa trời nóng như vậy?

Cứ thế, hai người im lặng đối diện một lúc lâu, rồi anh đột nhiên cười, như thể đã buông bỏ, hay như đã chấp nhận số phận: "Được rồi, giỏi lắm."

Anh cúi đầu, có vẻ khó chịu, lấy một điếu thuốc từ hộp, rồi ngẩng mặt lên, hơi nhếch cằm: "Em đi đi."

"……"

Trầm Nhứ cảm thấy có gì đó rất khó hiểu.

Cô lại nhanh chóng lướt lại trong đầu lần nữa những chuyện đã xảy ra tối qua ở quán bar, nhưng vẫn không tìm ra được kết luận gì, chẳng lẽ cô đã bỏ sót điều gì sao?

Cô ngẩng đầu nhìn Chu Hành.

Anh vẫn đứng đó, môi ngậm thuốc nhưng không châm lửa, cúi đầu, nét mặt có vẻ như có chút gì đó lạc lõng, không thể giải thích được.

Trầm Nhứ khẽ rung mi mắt.

Cô dừng lại vài giây, rồi lên tiếng: "Cảm ơn anh về chuyện tối qua, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước, chào anh."

Chu Hành không ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Đến khi Trầm Nhứ quay người rời đi, anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ dõi theo bóng dáng cô dần khuất xa.

Giống như sáu năm trước.

Anh đứng im tại chỗ, nhìn theo cô rời đi, rồi dần dần khuất bóng.

Một lúc sau, anh thu ánh mắt lại, lấy điếu thuốc xuống, từ từ nhét lại vào hộp, rồi đột nhiên cười một tiếng.

Nếu có thêm một cơ hội nữa, anh sẽ không do dự mà bóp ch. ết chính mình tối qua, khi đã để sự việc mất kiểm soát.

Trầm Nhứ đến nhà họ Tống thì đã gần sáu giờ, là cha dượng Tống Chấn Quốc mở cửa cho cô.

"Chú Tống."

Tống Chấn Quốc cười hiền từ: "Nhứ Nhứ về rồi, vào đi, mẹ con đang nhắc đến con đấy."

Nói xong, ông cúi đầu tìm đôi dép cho Trầm Nhứ, đồng thời gọi về phía phòng khách: "Nguyên Cầm, Nhứ Nhứ về rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!