Chương 14: (Vô Đề)

Mặt trời lặn về phía tây, bầu trời xanh thẳm dần phủ lên một tầng ánh hổ phách mờ ảo, có vài phần khiến người ta liên tưởng đến cảnh hoàng hôn đẹp đẽ vô ngần.

Chỉ tiếc là, dù phong cảnh có đẹp đến đâu thì vẫn có người không có lòng nào thưởng thức, ngược lại còn thấy khung cảnh trước mặt đặc biệt chói mắt.

"Chú nhỏ đang nhìn gì vậy ạ?"

Vừa nói, Hoà Hoà vừa quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của anh, không nhịn được mà thốt lên vẻ nghi hoặc: "Ơ? Đó chẳng phải là cô xinh đẹp sao?"

Chu Hành mặt lạnh tanh: "Không phải, con nhìn nhầm rồi."

Nói xong, anh thu lại ánh nhìn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoà Hoà quay người đi về hướng ngược lại: "Dẫn con về khu nhà tìm mấy bạn nhỏ chơi."

Hoà Hoà: "……"

Chẳng phải nói là ra ngoài đi dạo sao?

Chỉ tiếc là đi đâu dạo không phải do cô bé quyết định, huống chi bước chân Chu Hành lại dài, Hoà Hoà chỉ có thể vội vã lạch bạch hai cái chân ngắn cũn đuổi theo sau anh, đi một mạch về đến khu nhà, mệt đến mức thở không ra hơi.

Đến khu vui chơi cho trẻ em dưới lầu, Chu Hành dừng lại, nhấc tay lên khẽ vỗ nhẹ đầu cô bé: "Đi chơi đi."

Hoà Hoà mệt đến mức thở hổn hển: "Không… không được rồi, chú nhỏ, con mệt quá, mình về nhà đi."

Chu Hành không có ý kiến gì: "Cũng được."

Lên đến lầu, thấy hai người về nhanh như vậy, Chu Diệp không nhịn được hỏi: "Không phải hai người đi dạo sao? Sao về nhanh vậy?"

Chu Hành là người mở miệng trước: "À, Hoà Hoà nói mệt rồi nên anh đưa con bé về."

Hoà Hoà: "……"

Chu Diệp: "À đúng rồi anh, dạo này bên tạp chí bọn em muốn mời anh làm một cuộc phỏng vấn, anh có rảnh không?"

"Phỏng vấn?" Chu Hành khẽ ngẩng mắt lên.

Chu Diệp tưởng anh có hứng thú, lập tức gật đầu lia lịa: "Đúng rồi, là phỏng vấn về nghề nghiệp của những người đua xe F1, tạp chí bọn em chuyên nghiệp lắm, anh cứ yên tâm, đảm bảo anh sẽ hài lòng. Hơn nữa người phụ trách phỏng vấn anh cũng gặp rồi, là chị Trầm Nhứ đó, chị ấy là phóng viên giỏi nhất của bọn em!"

Nghe vậy, Chu Hành ngẩng mắt nhìn lên.

Chu Diệp bên này còn định tiếp tục khen Trầm Nhứ lên tận mây xanh, chưa kịp nói xong đã nghe thấy Chu Hành bật cười lạnh một tiếng, rồi phun ra hai chữ: "Không rảnh."

"……"

Việc chưa thành mà đã thất bại, hôm sau đi làm, Chu Diệp liền báo tin xấu này cho Trầm Nhứ và Triệu Vạn Kiều.

Tuy Chu Diệp không nói rõ lý do, nhưng kết quả này Trầm Nhứ chẳng hề thấy bất ngờ.

Triệu Vạn Kiều có phần nản lòng, thở dài: "Xong rồi, đến cả em họ đích thân ra mặt còn không có tác dụng, thế lần này nhóm mình chẳng phải tiêu đời rồi sao!"

Nghe vậy, Trầm Nhứ an ủi: "Cũng chưa đến mức đó, tớ đã chuẩn bị phương án B rồi."

"Phương án B là gì vậy?"

Trầm Nhứ từ trên bàn làm việc tìm ra một xấp tài liệu đưa cho cô ấy: "Là thông tin của nhà thiết kế kia, cậu xem thử đi, trước đây tớ từng liên hệ với trợ lý của anh ta rồi, bên đó có ý muốn hợp tác."

Triệu Vạn Kiều mừng rỡ đón lấy tài liệu, cúi đầu lật xem vài trang: "Không hổ là cậu! Tớ cứ thắc mắc sao dạo này cậu im hơi lặng tiếng, cũng chẳng hỏi gì tiến độ bên tớ, thì ra là âm thầm chuẩn bị phương án dự phòng!"

Trầm Nhứ khẽ cười: "Không chuẩn bị trước thì biết làm sao, đợi bị tổng biên mắng à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!