Chương 13: (Vô Đề)

Mặt trời buổi chiều quá gay gắt, khiến đầu Trầm Nhứ choáng váng, bên tai cũng ong ong chẳng nghe rõ gì.

Mãi đến khi bên trong tan học, cô bé Hoà Hoà mặc chiếc váy trắng nhỏ bước ra đứng trước mặt cô, Trầm Nhứ mới như bừng tỉnh.

"Cô ơi, cô đi cùng với chú nhỏ của con đến à?" Cô bé ngẩng đầu nhìn cô hỏi.

Trầm Nhứ vừa định trả lời, nhưng chợt nghĩ lại, câu hỏi này hình như trả lời kiểu gì cũng không ổn.

Nói không phải thì rõ ràng cô đi xe của Chu Hành tới, mà nói là phải thì lại hơi mập mờ. Huống hồ cô gái vừa nãy bắt chuyện vẫn chưa đi, nếu nghe được lại thêm rắc rối.

Ngẫm nghĩ một chút, Trầm Nhứ né tránh câu hỏi đó, đáp: "Cô đến tìm cô giáo Khúc của con."

Cái đầu nhỏ của Hoà Hoà gật gù hai cái, rồi đưa ra một kết luận: "Ồ, vậy là chú nhỏ của con vẫn chưa theo đuổi được cô rồi."

Trầm Nhứ: "…"

Trẻ con vô tư. Trẻ con vô tư.

Lời vừa dứt, liền nghe thấy cách đó không xa vang lên một giọng nam trầm thấp, từ tính: "Hoà Hoà, về nhà thôi."

Trầm Nhứ cố nhịn không quay đầu lại, cúi xuống mỉm cười vẫy tay với Hoà Hoà: "Đi nhanh đi, tạm biệt Hoà Hoà."

Hoà Hoà cũng rất lễ phép gật đầu: "Tạm biệt cô~"

Nói xong, cô bé nhảy chân sáo vượt qua cô, chạy về phía Chu Hành. Trong suốt quá trình đó, Trầm Nhứ vẫn luôn quay lưng lại với anh, không ngoảnh đầu nhìn lấy một lần.

Lúc này trong lớp cũng chẳng còn mấy học sinh, Khúc Thanh Lê xách túi đi ra từ bên trong: "Nhứ Nhứ, đi thôi, dạy cả buổi chiều đói sắp xỉu rồi."

"Cậu không phải dọn lớp hôm nay à?"

Khúc Thanh Lê: "Không cần, hôm nay trợ giảng Lưu trực, cô ấy dọn. Bọn mình đi luôn được rồi. Tớ nghe nói đường Đình Hồ mới mở một nhà hàng Tây ngon cực kỳ, đi thử nha?"

Trầm Nhứ gật đầu đồng ý, hai người vừa nói cười vừa bước lên chiếc BMW đỏ đậu ven đường.

Vừa lên xe, Khúc Thanh Lê vừa khởi động xe vừa cười trêu: "Người bận rộn như cậu mà đi ăn cùng được đúng là khó ghê á."

Trầm Nhứ cong môi cười nhẹ: "Lần trước tớ có tới mà."

Khúc Thanh Lê hiểu ý cô, lập tức phản bác: "Tớ chỉ cho cậu leo cây một lần, cậu tự đếm xem mình đã cho tớ leo cây bao nhiêu lần rồi?"

"…"

Thôi được.

Trầm Nhứ tự biết mình sai: "Hôm nay tớ mời cậu ăn đại tiệc để đền bù!"

Khúc Thanh Lê nắm vô

-lăng cười khẽ: "Khỏi cần đãi, lát nữa nghe lời tớ hết là tớ không tính toán nữa."

Trầm Nhứ cũng không suy nghĩ nhiều, cười đồng ý: "Được được được, hôm nay cậu nói gì là y như vậy, ai bảo tớ đến để bù sinh nhật cho cậu chứ."

Khúc Thanh Lê nhướng mày: "Vậy còn tạm được."

Cho đến ba mươi phút sau, Trầm Nhứ mới hiểu câu "nghe lời tớ" ban nãy của Khúc Thanh Lê là có ý gì.

Trong nhà hàng Tây trang trí theo phong cách tối giản mà sang trọng, Trầm Nhứ ngồi ngay ngắn bên cạnh cửa sổ, đối diện là một chàng trai có làn da trắng, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, nụ cười dịu dàng mà rạng rỡ, cô đành giữ gương mặt vừa ngại ngùng vừa lịch sự.

"Để tớ giới thiệu chút nhé, đây là Hứa Triết, mới tốt nghiệp đại học năm nay. Còn đây là bạn thân của chị, Trầm Nhứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!