Chương 11: (Vô Đề)

Chiều hôm sau, Chu Hành vừa từ đường đua bước ra, liền trông thấy Chu Diệp cũng từ thang máy đi ra, hướng về phía anh.

Thấy vậy, Chu Hành giơ tay tháo mũ bảo hiểm ném vào trong xe, nhấc chân đi tới. Anh nhìn Chu Diệp, hỏi: "Em tới đây làm gì?"

Chu Diệp đáp: "Mẹ bảo tối mai anh về nhà ăn cơm, em rảnh nên tiện đường tới nhắn lại, tiện thể hỏi chuyện lần trước nhờ anh giúp tới đâu rồi."

Chu Hành đứng yên tại chỗ, ánh mắt đen nhánh hờ hững liếc cô một cái, trả lời lạc đề: "Dạo này em rảnh quá ha? Không đi làm à?"

Nhắc tới chuyện này, Chu Diệp có chút chột dạ, giải thích: "Em xin nghỉ rồi, hôm nay là ngày cuối, mai đi làm lại."

Chu Hành thu hồi ánh nhìn, không nói gì, quay người đi lên lầu.

Nhà họ Chu khởi nghiệp bằng bất động sản, bảy mươi phần trăm các khu chung cư trong thành phố đều do nhà họ Chu phát triển. Bố của Chu Diệp là một thương nhân lão luyện, sau khi ở rể nhà họ Chu thì càng dốc lòng xây dựng sự nghiệp, đưa công ty vốn đã ăn nên làm ra phát triển lên tầm cao mới.

Chu Diệp là công chúa của cả nhà, dù không đi làm thì số tiền trong tay cô cũng tiêu tám đời không hết.

"Anh đi nhanh thế làm gì, đợi em với chứ!"

Chu Diệp vừa nói vừa chạy theo sau anh: "Chuyện lần trước nhờ anh giúp thế nào rồi, anh liên hệ với đồng nghiệp em chưa?"

Chu Hành bấm thang máy, chỉ hờ hững "Ừ" một tiếng, sau đó sải bước vào trong.

Chu Diệp như cái đuôi nhỏ bám theo không rời: "Thế… giải quyết xong chưa?"

"Anh làm việc mà em còn không yên tâm à?" Chu Hành sắp hết kiên nhẫn, đôi mắt thâm sâu quay lại nhìn cô, giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn.

Thấy vậy, Chu Diệp cũng không nói thêm nữa, giơ tay làm dấu "ok": "Vậy mai em đi làm được rồi."

Chuyện này không giải quyết xong thì cô cũng  chẳng có mặt mũi nào gặp Trầm Nhứ cả.

Chu Hành khẽ "hừ" một tiếng: "Cô ấy còn ăn thịt em chắc?"

Cùng lúc đó, "đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Chu Hành bước ra trước, đi thẳng đến phía ngoài.

Câu lạc bộ mới xây từ năm ngoái, đường đua nằm ở tầng hầm một, tầng một là phòng tiếp khách và nghỉ ngơi, bên ngoài còn có một sân lớn.

Hai người vừa đi qua cổng lớn, đúng lúc Trịnh Viêm cầm chìa khóa xe từ ngoài bước vào: "Hành ca, xe anh em lấy về rồi, mấy chỗ xước sơn đã sửa hết, bên kỹ thuật nói cú va không nghiêm trọng lắm, không có vấn đề gì khác."

Chu Hành dừng lại, nhíu mày ngẩng mắt nhìn qua.

Không thể chọn lúc khác mà quay lại à, cứ phải ngay lúc này?

Nhận thấy tín hiệu bất mãn từ Chu Hành, Trịnh Viêm gãi đầu khó hiểu, sau đó mới thấy Chu Diệp phía sau, liền cười chào: "Tiểu Diệp đến từ lúc nào thế?"

Chu Diệp cười nói: "Mới tới thôi, tìm anh em có chút chuyện."

Vừa nói, cô vừa rướn cổ nhìn ra ngoài một cái: "Hai người ban nãy đang nói gì thế?"

Trịnh Viêm "hầy" một tiếng, lập tức bắt đầu lải nhải: "Đừng nhắc nữa, chẳng phải mấy hôm trước cái con Mclaren mới của anh em bị ai đó không có mắt quệt phải đấy à, vừa mới sửa sơn xong."

"…"

Chu Diệp bỗng có một linh cảm xấu: "Quệt… ở đâu cơ?"

"Ngay chỗ ngã tư Hồng Tân ấy." Trịnh Viêm đáp, "Trời đất chứng giám, lúc đó anh đậu xe rất đàng hoàng trong bãi, bên cạnh còn chừa một khoảng rộng thế kia, không hiểu sao cái người bên kia thi được bằng lái hạng hai hay gì, chắc đút tiền rồi?"

Chu Diệp: "…"

Chu Hành khẽ cười khẩy, lười nghe tiếp mấy câu vô nghĩa này, cầm lấy chìa khóa xe rồi quay người đi vào phòng tiếp khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!