Chương 9: (Vô Đề)

Nửa tiếng sau, hai người ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng món ăn gia truyền rất nổi tiếng ở Lâm Giang.

Từ khi nhận được cuộc gọi cho đến khi đi đến đây, Trầm Nhứ có đầy rẫy những câu hỏi trong đầu, nhưng khi gặp mặt rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Sau mấy lần gặp vội vã, đây là lần đầu tiên họ ngồi đối diện nhau, bình yên và tĩnh lặng.

Ngũ quan của Chu Hành thay đổi khá nhiều, ngoài vẻ đẹp vốn có, so với hồi cấp ba, anh đã rũ bỏ đi sự ngây ngô và ngang ngược, thay vào đó là sự chín chắn và kiên định, điều duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt sắc bén.

Trầm Nhứ bất giác nhớ lại những buổi trưa hồi học cấp ba, khi đó cô chẳng có mấy bạn bè, bữa trưa thường xuyên ăn chung với Chu Hành, lúc ấy họ cũng ngồi như vậy, đối diện nhau.

Chỉ là, lúc đó ánh mắt của Chu Hành không chỉ có sự ngang ngược và sắc bén, mà còn chứa đựng tình yêu mãnh liệt mà anh không hề che giấu dành cho cô.

Thật đáng tiếc, giờ đây mọi thứ đã thay đổi, những gì trước kia có thể dễ dàng gặp mặt mỗi ngày, giờ lại trở thành một điều xa xỉ.

Không biết đã qua bao lâu, Trầm Nhứ ngập ngừng mở lời: "Lâu rồi không gặp…"

Mặc dù trước khi mở miệng cô đã chuẩn bị sẵn vô số câu từ, nhưng cuối cùng nói ra lại chỉ là những lời sáo rỗng.

Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng "hừ" nhẹ của người đàn ông đối diện, ánh mắt trong veo của anh từ từ di chuyển lên rồi dừng lại trên gương mặt cô.

Chu Hành nghiêng đầu nhìn cô vài giây, sau đó mới lười biếng hỏi lại: "Hôm qua mới gặp mà?"

"……"

Không khí lập tức trở nên có phần ngượng ngùng.

Trầm Nhứ hiểu rõ, Chu Hành vốn dĩ không phải người tuân theo quy tắc, nhưng cô không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, anh lại lười biếng đến mức ngay cả câu xã giao cũng chẳng thèm nói.

Còn chưa kịp hồi phục, cô đã thấy Chu Hành tựa người vào ghế, nâng mắt lên, giọng điệu không hề có cảm xúc, nói một cách nhàn nhạt: "Mới một ngày mà, đâu có phải như kiểu một ngày dài như năm tháng."

Trầm Nhứ không khó để nhận ra ý tứ của anh, đó chính là đang chế giễu cô "giả tạo", họ từng có mối quan hệ như thế, mà giờ đây cô lại có thể lạnh lùng mà xã giao như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô cũng phải thừa nhận, hôm nay đúng là cô "giả tạo", nhưng chỉ vì cô không muốn cảnh tượng lần đầu tiên sau sáu năm gặp lại, đối diện nhau như thế mà trở nên quá khó xử.

Nhưng nếu như Chu Hành không muốn diễn cái trò "gặp lại sau nhiều năm" này, thậm chí còn không ngần ngại vạch trần "vẻ bề ngoài" của cô, thì cô cũng chẳng muốn tiếp tục duy trì cái sự giả tạo này nữa.

Trầm Nhứ điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi thẳng người, thay đổi thành vẻ mặt công việc thường ngày: "Tôi nghĩ anh Chu chắc cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với tôi."

Chu Hành lười biếng tựa người vào lưng ghế, không có chút cảm xúc, tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, một lúc sau bắt được một từ khóa trong lời cô, anh hơi nâng mắt lên.

Trầm Nhứ không chú ý đến vẻ mặt của anh, tiếp tục nói: "Về vấn đề bồi thường mà anh đã nói, chúng ta đã thống nhất trong tin nhắn rồi. Nếu xe của anh đã sửa xong, thì phiền anh gửi lại hóa đơn cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản cho anh ngay lập tức."

Dừng lại hai giây, khóe môi của Chu Hành nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Được."

Anh tiếp tục nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, phát ra một tiếng động trầm, rồi lấy điện thoại ra tìm hóa đơn đã lưu trong album và đưa cho Trầm Nhứ.

Trầm Nhứ chăm chú nhìn vào các khoản mục trong hóa đơn, vết xước trên xe Chu Hành không nghiêm trọng lắm, cái đắt nhất chính là vì là xe sang. Cô đã hỏi giá trước rồi, so với hóa đơn thì không có sự chênh lệch nhiều, thậm chí còn rẻ hơn vài trăm.

Sau khi xác nhận, Trầm Nhứ lễ phép trả lại điện thoại cho Chu Hành: "Đã kiểm tra xong, không có vấn đề gì, tôi sẽ chuyển khoản cho anh."

Nghe vậy, Chu Hành cười nhẹ, đưa tay lấy lại điện thoại của mình, không cảm xúc nói: "Xin lỗi, tôi không có thói quen thêm bạn với người lạ."

Trầm Nhứ không khỏi nhíu mày, cô đâu có muốn thêm bạn với anh.

Nói rồi, anh khẽ vươn ngón tay thon dài, mở mã quét thanh toán, rồi đẩy điện thoại về phía Trầm Nhứ, nhẹ nhàng nâng cằm lên: "Quét mã là được."

Trầm Nhứ định giải thích, nhưng lại cảm thấy không cần thiết nữa, bởi vì "bản chất thật" của cô anh đã sớm nhìn thấu từ sáu năm trước rồi, không phải sao?

Thật ra cũng không sao, thêm một lần hiểu lầm cũng chẳng sao cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!