Chương 84: (Vô Đề)

Đêm khuya tĩnh lặng, hơi thở trầm thấp bên tai nghe rõ hơn bao giờ hết.

Trầm Nhứ nhắm chặt hai mắt, hơi ngẩng đầu, hít thở khẽ khàng.

Chưa từng có nụ hôn nào khiến cô rung động đến thế.

Cô từng nghĩ, với điều kiện như Chu Hành, cho dù chưa từng chính thức hẹn hò, thì ít nhất cũng từng có vài mối quan hệ thân thiết.

Cho đến hôm nay cô mới hiểu, hoá ra Chu Hành vẫn luôn giữ trọn trái tim ấy cho riêng cô, không để bất cứ ai khác đến gần.

Trong lòng Trầm Nhứ không kìm được dâng lên một cảm xúc chua xót, khoé mắt cũng dần dần ươn ướt.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn đánh giá thấp tình cảm mà Chu Hành dành cho mình.

Nghĩ đến đây, hàng lệ nơi khoé mắt cô bất giác lăn xuống.

Cảm nhận được vị mặn trên môi, Chu Hành khẽ ngẩng đầu, hai bàn tay nâng niu khuôn mặt cô, giọng nói dịu dàng đến tận cùng: "Sao thế, sao lại khóc rồi?"

Trầm Nhứ khẽ lắc đầu: "Không sao đâu."

Chu Hành vừa nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, vừa khẽ cong môi hỏi: "Chẳng lẽ là bị anh hôn đến khóc à?"

Trầm Nhứ hít mũi, đẩy nhẹ vai anh một cái: "Không phải đâu."

Chu Hành mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp nhận, nghiêng đầu, thong thả hỏi lại: "Hay là vì cảm động trước sáu năm trời anh "thủ thân như ngọc"?"

Nghe vậy, Trầm Nhứ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh, không nhịn được bật cười trước vẻ mặt không biết xấu hổ ấy.

Cô nửa đùa nửa thật gật đầu: "Phải đấy, em cảm động lắm luôn."

Chu Hành bật cười, đầu ngón tay khẽ lướt qua khoé môi cô, giọng nói nhàn nhã tiếp lời: "Cũng không cần cảm động quá đâu, dù gì thì…"

Anh dừng lại một chút, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô, từng chữ cất lên rõ ràng: "Bạn trai em từ trước đến nay vốn là người sống có đạo đức."

Trầm Nhứ phì cười: "Ai lại tự khen mình như thế chứ?"

"Sao nào?" Chu Hành nhướng mày, hờ hững hỏi: "Được khen là người sống có đạo đức chẳng phải là lời khen ngợi cao nhất dành cho đàn ông à?"

Trầm Nhứ khẽ cong môi cười.

"Thế… sao anh?"

Chu Hành ngẩng đầu: "Sao cơ?"

Trầm Nhứ khẽ nhướn mày, nghiêng đầu nhìn anh, chớp mắt vài cái, chậm rãi hỏi: "Hành ca thích kiểu con gái như thế nào?"

Nghe vậy, người đàn ông hơi nhướng mày.

Có lẽ không ngờ cô sẽ hỏi vậy, ánh mắt sâu thẳm mang theo tia trêu chọc bất chợt nhìn chằm chằm vào cô vài giây.

Sau đó anh hơi nheo mắt lại, vẻ nguy hiểm thoáng hiện, nghiêng người áp sát, hơi thở nóng ấm lướt qua tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Thích kiểu… biết gọi "anh" đúng lúc."

"…"

Trầm Nhứ còn chưa kịp phản ứng, hơi thở nồng nàn quen thuộc đã tràn ngập khứu giác, kèm theo nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông ập đến không báo trước.

"Ưm…"

Tiếng rên khe khẽ bật ra từ sống mũi, Trầm Nhứ ngửa đầu đón lấy nụ hôn tràn đầy h. am m. uốn ấy, hai tay cô không biết từ khi nào đã vòng qua ôm lấy anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!