Hôm sau là chủ nhật.
Vì chuyện của Tề Cảnh Duệ mà dạo gần đây bọn họ đã rất lâu rồi không ra ngoài hẹn hò.
Hôm nay là ngày hiếm hoi thời tiết đẹp, ăn sáng xong, hai người thay đồ rồi cùng nhau ra khỏi nhà.
Lên xe rồi Trầm Nhứ mới hỏi: "Mình đi đâu thế?"
"Đi hẹn hò."
Trầm Nhứ chớp mắt: "Em biết là đi hẹn hò, ý em là hẹn hò ở đâu cơ."
Nghĩ kỹ lại thì lần gần nhất họ hẹn hò hình như là vào đêm giao thừa.
Trầm Nhứ ngập ngừng một lúc rồi hỏi: "Lại đi xem phim à?"
Chu Hành vừa khởi động xe vừa nghiêng đầu nhìn cô cười một cái: "Đến nơi rồi em sẽ biết."
"Được thôi."
Trầm Nhứ thu ánh nhìn về, trong lòng không khỏi mong đợi. Cô không biết Chu Hành đang định làm gì, nhưng lại cố tình tỏ ra bí mật thế này.
Ba mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng một khu vui chơi lớn ở thành phố Lâm Giang.
Thấy vậy, Trầm Nhứ ngẩn người: "Khu vui chơi á?"
Chu Hành gật đầu: "Vào nhé?"
Trầm Nhứ quay đầu nhìn Chu Hành, liên tục gật đầu hai cái, trong đáy mắt không giấu được vẻ phấn khích.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, cô chỉ từng đi khu vui chơi đúng hai lần. Mà hồi đó nó cũng chẳng được gọi là "khu vui chơi", chỉ là công viên thôi, trò chơi cũng rất ít. Một lần là khi cô còn nhỏ, đi cùng người thân trong dịp sinh nhật của con cái nhà họ. Lần còn lại là hồi cấp ba, vào dịp Quốc tế Thiếu nhi, cô bị Kỷ Thư Điềm xúi dại, trốn nửa tiết thể dục để đi cùng Chu Hành và mấy người bạn khác.
Khu vui chơi hồi cấp ba thực ra đã khá hiện đại rồi, chỉ là hôm ấy đúng dịp 1/6, người đông nghịt, mà thời gian lại gấp gáp, cộng với phải xếp hàng lâu nên cuối cùng họ cũng chỉ chơi được đúng một trò rồi lại phải quay về trường.
Sau này lớn lên, dù Trầm Nhứ vẫn luôn có chút mơ mộng về khu vui chơi, nhưng lại chưa từng thật sự dành trọn một ngày để đến đó chơi cho thỏa thích.
Hôm nay là cuối tuần, người trong khu vui chơi vẫn rất đông.
Bước vào bên trong, Trầm Nhứ nhìn thấy tòa lâu đài khổng lồ sừng sững ở giữa khu vui chơi, xung quanh là các trò chơi sắc màu kẹo ngọt như cổ tích, không khỏi sững người: "Giờ khu vui chơi đẹp thế này rồi á?"
Chu Hành bật cười khẽ, nắm lấy tay cô rồi dắt đi vào: "Ừ, anh cũng thấy bất ngờ."
Nghe vậy, Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn anh: "Anh cũng chưa từng đến à?"
Cô hơi nghi ngờ.
Chu Hành nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: "Em thấy anh giống kiểu người thích đến mấy chỗ thế này à?"
Trầm Nhứ mím môi: "Nghe cũng không giống thật."
Ngừng lại một chút, cô bỗng nhớ ra điều gì: "Thế lần hồi cấp ba, sao anh lại trốn học dắt đám bọn em đi chơi khu vui chơi?"
Chu Hành nhướn mày: "Chứ còn sao nữa, có người thi giữa kỳ xong mặt mày ủ rũ, chẳng phải anh đang nghĩ cách giúp em vui lên à."
Trầm Nhứ sững lại, tim cô như khựng lại một nhịp, cô mím môi khẽ hỏi: "Lần đó… là để làm em vui à?"
Chu Hành ngẩng đầu nhìn cô: "Giờ em mới biết à?"
Trầm Nhứ: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!