Chương 43: (Vô Đề)

Lần này, Khúc Thanh Lê chọn một nhà hàng Thái, cách phòng múa chưa đến năm cây số.

Hai người đến nơi đúng lúc giờ ăn tối, nhà hàng đông nghẹt người, may mà Khúc Thanh Lê đã đặt bàn trước, không cần phải xếp hàng mà có thể vào thẳng.

Cô là hội viên cao cấp của quán, quản lý nhà hàng còn đặc biệt dặn dò nhân viên để dành cho họ chỗ ngồi yên tĩnh nhất ở đại sảnh, khung cảnh cũng khá đẹp.

Sau khi ngồi vào bàn, Khúc Thanh Lê đẩy thực đơn qua cho Trầm Nhứ: "Cậu xem trước đi."

"Ừ."

Trầm Nhứ cúi đầu gọi vài món mà cả cô và Khúc Thanh Lê đều thích ăn.

Khẩu vị của hai người gần như giống nhau đến đáng kinh ngạc, có thể nói là bản sao của nhau trên thế giới này. Ngoại trừ lẩu ra, món họ ăn nhiều nhất chính là ở nhà hàng Thái này.

Chọn xong, Trầm Nhứ đưa lại thực đơn cho Khúc Thanh Lê: "Tớ chọn rồi, cậu xem có muốn thêm gì không?"

Khúc Thanh Lê liếc qua một cái: "Không cần đâu."

Nói xong, cô đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.

Đợi người ngoài đi rồi, Khúc Thanh Lê mới quay sang, ánh mắt đầy vẻ hóng chuyện: "Hôm nay cậu đi cùng bạn trai cũ hả?"

Trầm Nhứ đáp: "Tất nhiên là không. Trùng hợp thôi, gặp nhau ngay trước cửa phòng dạy múa của cậu."

"Thật không đấy?"

Khúc Thanh Lê nhìn cô với ánh mắt hoài nghi: "Sao lại trùng hợp đến vậy? Mỗi lần cậu đến đều đụng mặt anh ấy. Cậu đến thì anh ấy cũng đến, cậu không đến thì anh ấy cũng mất tăm."

"…"

Trầm Nhứ nghẹn lời: "Có… trùng hợp đến vậy không?"

"Chứ sao nữa, tớ dạy Hoà Hoà đến nay cũng gần hai năm rồi, tổng cộng chỉ gặp anh ấy chừng… ba bốn lần gì đó, mà lần nào cũng là lúc cậu có mặt."

"…"

Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người gắn radar theo dõi nhau.

Trầm Nhứ: "Thế thì tớ chịu."

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại," Khúc Thanh Lê chép miệng, "Tớ thấy bạn trai cũ của cậu đâu có vẻ gì là hết tình cảm với cậu đâu. Với tớ thì chẳng nói mấy câu, mà ánh mắt cứ dính chặt lấy cậu."

"…"

Trầm Nhứ nói nhỏ: "Cậu nói hơi quá rồi đấy."

Cô ngừng một chút, rồi khẽ hắng giọng: "Nhưng… đúng là anh ấy đang theo đuổi tớ."

Nghe vậy, Khúc Thanh Lê như thể phát hiện ra châu lục mới, mắt sáng rực lên: "Gì cơ?!"

"Cậu nói anh ấy đang theo đuổi cậu á?"

"Ừm…"

"!!!"

Khúc Thanh Lê vỗ bàn một cái: "Tớ đã bảo là tớ không nhìn nhầm mà! Vậy còn chần chừ gì nữa, nhanh chóng đến với nhau đi chứ!"

Trầm Nhứ thở dài: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!