Chương 42: (Vô Đề)

Gần đây vừa bước vào đầu đông, nhiệt độ ở thành phố Lâm Giang đột ngột giảm mạnh.

Hôm nay ra ngoài, Trầm Nhứ đã cố ý đổi sang đôi bốt cao gót lót bông, nhưng vì vừa bị Chu Hành chọc tức một trận nên lúc bước vào văn phòng, từng bước giày cao gót năm phân dưới chân cô cứ "cộc cộc" vang dội.

Thấy vậy, Triệu Vạn Kiều bật cười trêu chọc: "Ôi chà, hôm nay tràn đầy sinh khí ghê nha?"

"…"

Trầm Nhứ liếc cô một cái, nụ cười như có như không: "Phải đấy, sáng sớm đã bực mình đến phát cáu rồi."

Triệu Vạn Kiều không nhịn được bật cười.

Tính cách của Trầm Nhứ, nói cho dễ nghe thì là trầm tĩnh ôn hòa, còn khó nghe thì chính là chậm chạp cứng nhắc. Hai người quen nhau gần hai năm, hiếm khi thấy cô bộc lộ cảm xúc sinh động như thế.

"Nói đi, ai chọc giận đại ký giả Trầm của chúng ta từ sáng sớm vậy? Tớ đi đòi lại công bằng cho cậu."

Vừa nói, Triệu Vạn Kiều vừa thấy hộp bánh hấp đặt trên bàn của Trầm Nhứ: "A! Đây không phải là bánh hấp tam tiên của tiệm nhà họ Lê sao? Nghe nói khó mua lắm, sáng sớm cậu phải dậy lúc mấy giờ mới xếp hàng được vậy?"

Biểu cảm của Trầm Nhứ hơi gượng, khẽ đáp: "Người khác đưa cho tớ."

"À ——"

Triệu Vạn Kiều hiểu ra ngay, ôm lấy hộp bánh hấp với vẻ mặt mập mờ, vừa nháy mắt vừa trêu: "Thì ra là bữa sáng tình yêu của người theo đuổi cậu đó hả?"

"…"

Triệu Vạn Kiều tiếp lời: "Nhưng mà người theo đuổi này cũng siêng năng ghê, muốn để cậu ăn được bánh hấp vào giờ này thì chắc phải dậy từ năm giờ sáng đi xếp hàng rồi đấy? Tiệm đó cách chỗ mình làm tận mười mấy cây số lận!"

Nghe vậy, Trầm Nhứ bỗng mềm lòng, hàng mi khẽ rung, mím môi hỏi: "Xa vậy sao?"

"Dĩ nhiên rồi."

Triệu Vạn Kiều nói tiếp: "Nhưng mà bánh hấp của họ đúng là ngon số một, lần trước tớ đến nhà bạn chơi, nhà cô ấy ở gần đó, may mắn được ăn một lần. Sau đó cứ nhớ mãi."

Trầm Nhứ cười gượng một tiếng: "…Vậy à."

"Đúng mà." Triệu Vạn Kiều đặt hộp bánh hấp trở lại bàn làm việc của Trầm Nhứ: "Cậu cũng thích ăn bánh hấp mà, giờ còn chưa tới giờ làm, tranh thủ ăn đi, không nguội mất."

Trầm Nhứ khẽ gật đầu: "Tớ ăn sáng rồi, để trưa hâm lại ăn."

Ban đầu cô còn định nếu đồng nghiệp nào chưa ăn sáng thì sẽ mang cho họ, nhưng vừa nghe Triệu Vạn Kiều bảo phải dậy từ năm giờ, đi cả chục cây số mới mua được, cô lại có chút không nỡ.

Cô cứ phân vân mãi, cuối cùng vẫn giữ lại hộp bánh hấp đã vượt qua cả quãng đường dài đến trước mặt mình.

Không biết là vì hộp bánh này, hay vì Chu Hành, mà cả buổi sáng Trầm Nhứ ngồi trước màn hình máy tính cũng không gõ nổi một hàng chữ, trong đầu chỉ toàn lặp đi lặp lại hai thứ—Chu Hành và bánh hấp.

Cuối cùng, vì quá bực bội, Trầm Nhứ trực tiếp nhét luôn cái túi giấy trên bàn vào ngăn kéo, khuất mắt trông coi, đỡ phiền.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc Trầm Nhứ tan ca thì trời đã tối mịt.

Chiều nay Khúc Thanh Lê đã gửi vị trí nhà hàng đặt trước cho cô, còn chưa đến giờ hẹn, Trầm Nhứ quyết định đến tìm Khúc Thanh Lê trước rồi cùng nhau đi ăn tối.

Lần này, Trầm Nhứ gọi xe ngay từ trên tầng, lúc xuống tới nơi thì xe vừa vặn đậu trước cửa.

Vừa ngồi vào xe, cô đọc số điện thoại của mình cho tài xế, sau đó lặng lẽ liếc nhìn xung quanh. Không thấy xe của Chu Hành đâu, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường đi, Trầm Nhứ nhắn tin WeChat cho Khúc Thanh Lê, bảo rằng mình đang trên đường đến tìm cô ấy.

Nhận được tin nhắn hồi đáp, Trầm Nhứ tắt điện thoại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!