Trời tối dần, cả con đường vắng lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua tán lá.
Trầm Nhứ như bị đóng đinh tại chỗ.
Cô không rời mắt nhìn Chu Hành, cố gắng từ gương mặt anh tìm ra chút sơ hở nào đó.
Nhưng không có gì cả.
Khi anh nói câu đó, vẫn là vẻ điềm đạm như xưa. Dù trong mắt không còn ngọn lửa tình mãnh liệt như trước nhưng lại có thêm phần kiên định mà ngày trước chưa từng thấy.
Tim Trầm Nhứ không kiềm được đập mạnh hai nhịp.
Cô gần như không thể tin nổi, thậm chí không rõ rốt cuộc là do đâu.
Một lúc lâu sau, cô mới nhìn anh với vẻ ngờ vực: "Anh… anh vừa nói gì?"
"Không nghe rõ à?"
Chu Hành khẽ bật cười, giọng chậm rãi: "Được, vậy anh lặp lại lần nữa."
Ánh mắt anh khóa chặt gương mặt cô, từng chữ từng chữ rõ ràng: "Anh nói, anh đang theo đuổi—"
"Đủ rồi!"
Trầm Nhứ lập tức ngắt lời, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng, khó tin chất vấn: "Chu Hành! Anh điên rồi à? Anh biết mình đang nói gì không?"
So với cô, Chu Hành vẫn điềm tĩnh hơn nhiều: "Anh không điên, cũng biết rõ mình đang nói gì."
"…"
Trầm Nhứ cố gắng lục lại những chuyện trong quá khứ để kéo anh về lý trí: "Anh quên chuyện trước kia rồi sao—"
"Anh không để tâm."
Chu Hành như đoán được cô định nói gì, chưa để cô nói xong đã ngắt lời.
Dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt anh dán chặt vào cô, giọng nói thản nhiên mà chân thành: "Anh chỉ quan tâm hiện tại."
Trầm Nhứ nghẹn lời.
Tim cô như chệch đi một nhịp.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng: "Chu Hành, tôi không thích anh."
Tưởng rằng nói ra câu này anh sẽ tự biết lùi bước, ai ngờ Chu Hành chỉ cười khẽ, dáng vẻ thản nhiên: "Bây giờ không thích cũng không sao, tình cảm có thể dần dần bồi đắp."
"…?"
Trầm Nhứ: "Anh—"
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Chu Hành đột ngột nghiêng người áp sát lại gần.
Hơi thở anh gần ngay trước mắt, mùi hương quen thuộc tràn ngập quanh cô.
Trầm Nhứ lập tức trợn mắt, nhịp tim và hơi thở đều ngưng trệ.
Chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của Chu Hành, tim cô đập điên cuồng không kiểm soát.
Còn chưa kịp phản ứng, cô đã thấy khóe môi Chu Hành cong lên, cười khẽ. Giọng nói trầm thấp, có chút bông đùa nhưng đầy chắc chắn: "Thấy chưa, em cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác với anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!