Chương 38: (Vô Đề)

Không biết đã trôi qua bao lâu, Trầm Nhứ mới dần thoát ra khỏi cơn đau âm ỉ buốt thấu tâm can khi nãy.

Lúc này, có vẻ như Chu Hành đã say đến mức mất đi ý thức. Trầm Nhứ đưa tay khép cửa phòng, đỡ anh vào trong, để anh ngồi dựa vào ghế sofa.

"Chu Hành, Chu Hành?"

Cô thử gọi anh hai tiếng, nhưng đáp lại chỉ là tiếng thở đều đều kéo dài.

Đôi chân dài của Chu Hành dang nhẹ, thả lỏng trên sofa. Vì đã không còn sức mà chống đỡ, cả người anh mềm nhũn, ngả ra như thể muốn chìm hẳn vào trong ghế.

Thấy vậy, Trầm Nhứ khẽ thở dài.

Có lẽ là đã ngủ rồi. Tửu lượng của Chu Hành xưa nay không tệ, lần này say đến mức này, không biết đã uống bao nhiêu.

Cô còn nhớ hồi cấp ba, để mừng Chu Hành lấy được bằng lái xe cao cấp, cô cùng anh và bạn bè ra ngoài ăn mừng. Hôm ấy anh rất vui, gần như là uống cạn cả thùng bia, cô đếm không xuể bao nhiêu chai anh đã uống.

Ấy vậy mà hôm đó, anh vẫn có thể đưa cô về trường, còn vừa đi vừa đếm sao trên trời để chọc cô cười.

Hôm nay chắc còn uống nhiều hơn ngày hôm đó.

Ánh mắt Trầm Nhứ dần dừng lại trên gương mặt anh.

Từ sau khi chia tay, đây là lần đầu tiên cô có thể gần gũi mà ngắm anh kỹ đến vậy.

Dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt người đàn ông mang nét tuấn tú thanh thoát, đường nét nghiêng mặt rõ ràng, giữa hàng chân mày ẩn chứa vẻ soái khí. Không biết có phải vì say rượu khiến khó chịu hay không, mà lúc này anh hơi nhíu mày. Nhưng vì nhắm mắt nên không còn thấy vẻ lạnh lùng trong đôi mắt thường ngày, khiến anh trông dễ gần hơn rất nhiều.

Có lẽ vì say, lại thêm lúc đến quá vội, mái tóc anh bị gió thổi rối tung. Mấy sợi tóc lòa xòa trước trán rủ xuống xương lông mày, trông có chút luộm thuộm.

Lần cuối cùng cô thấy anh chật vật như vậy… là sáu năm trước.

Trầm Nhứ chậm rãi đưa tay ra, không kiềm được muốn chạm vào mặt anh. Ngón tay còn chưa kịp chạm tới, một bóng mờ nhẹ đã phủ lên gương mặt anh.

Cô bất giác nhớ đến lời Trầm Trạch Xuyên vừa nói trên xe.

Chóp mũi Trầm Nhứ bỗng cay xè.

Sáu năm trước, anh đứng dưới cơn mưa lớn đợi cô… chắc là lạnh lắm nhỉ.

Đêm hôm đó, Trầm Nhứ chịu cú sốc không nhỏ. Sau đó hiện trường trở nên hỗn loạn, đến lúc Chu Hành bị áp giải đi, cô vẫn chưa kịp nói với anh một lời nào.

Khi Chu Hành bị cảnh sát đưa đi, Trầm Nhứ cũng bị đưa về đồn công an để ghi lời khai suốt đêm.

May mắn là hôm đó Hứa Nguyên Cầm không có mặt ở Lâm Giang, cảnh sát không liên lạc được với người giám hộ của cô nên chỉ có thể để cô ở lại đồn.

Ghi lời khai xong, việc đầu tiên cô nghĩ đến là đi tìm Chu Hành, nhưng bị cảnh sát ngăn lại.

Cô ngồi một đêm dài trên chiếc ghế ngoài hành lang đồn công an. Sáng hôm sau, khi cô hỏi về thủ tục thăm người bị tạm giữ, lại bị từ chối thêm lần nữa.

Viên cảnh sát trực ban nói: "Em gái, bạn em bị tình nghi cố ý gây thương tích. Giờ ngoài luật sư ra thì không ai được gặp cả."

Đôi mắt Trầm Nhứ đỏ hoe, cô luống cuống cố gắng giải thích: "Không phải đâu anh cảnh sát, anh ấy không cố ý đâu, là vì cứu em! Hôm qua lúc em ghi lời khai đã nói rồi mà, là do Tề Cảnh Duệ bắt cóc em trước!"

Viên cảnh sát thoáng lưỡng lự, do dự một lúc rồi chỉ thở dài: "Em cứ về nhà trước đi, bên anh đã liên lạc với người giám hộ của em rồi, họ sẽ đến đón em sớm thôi."

Nói rồi, anh ta bảo người đưa cô ra chiếc ghế ngoài cửa để chờ.

Trầm Nhứ còn định nói thêm gì đó, nhưng viên cảnh sát kia không cho cô cơ hội, lập tức giao cho một nữ cảnh sát khác dẫn cô ra ngoài.

Không biết đã ngồi chờ bao lâu, đúng lúc Trầm Nhứ định quay lại cầu xin họ thêm lần nữa cho cô gặp Chu Hành, vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!