Thời gian như ngừng trôi trong khoảnh khắc ấy.
Trái tim Trầm Nhứ chợt trĩu xuống, cô chăm chú nhìn Chu Hành, hàng mi không kìm được khẽ run.
Vô vàn cảm xúc trào dâng từ bốn phương tám hướng, sống mũi cay xè, trong lòng bắt đầu nhói đau, bắt đầu hối hận, bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình vừa rồi đã nói quá nặng lời.
Nhưng Chu Hành không cho cô cơ hội mở miệng thêm một lần nào nữa. Anh chỉ cụp mắt xuống, rất chậm, lướt qua người cô, lặng lẽ bước đi.
Cô thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh vải vóc lướt qua khi hai người sượt qua nhau.
Một cơn đau nhói lan khắp lồng ngực Trầm Nhứ. Cô như bị đóng đinh tại chỗ, muốn mở miệng gọi anh lại nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chẹn ngang, không thể phát ra nổi một âm thanh.
Cô bắt đầu tự an ủi bản thân.
Thế cũng tốt, như vậy Chu Hành sẽ hoàn toàn từ bỏ.
Với hiểu biết của cô về Chu Hành, khi anh vẫn chưa thể gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, việc chủ động mở lời mời "ăn một bữa cơm" đã là sự nhượng bộ lớn nhất cho một mối quan hệ vốn không có tương lai này.
Và sau hôm nay, sau khi nói ra những lời này, anh càng không thể nào quay lại tìm cô nữa.
Từ bỏ cũng tốt.
Như thế, cô cũng có thể dứt lòng mà buông tay.
Trầm Nhứ cứ lặp đi lặp lại câu ấy trong đầu để trấn an mình, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có một giọng nói điên cuồng thúc giục cô.
Bảo cô quay lại, gọi anh lại, giải thích rõ ràng.
Đúng lúc Trầm Nhứ còn đang do dự, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc—
"Chị!"
Cô như vừa tìm được lý do để quay đầu, gần như ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi, lập tức xoay người lại.
Lúc này, Chu Hành đã đi cách cô khoảng hai mét. Bóng lưng vẫn cao lớn thẳng tắp, nhưng lại không giấu được vẻ cô đơn.
Ánh mắt Trầm Nhứ dừng lại nơi bóng lưng ấy, nhìn anh lướt qua người Trầm Trạch Xuyên, rồi rất nhanh biến mất nơi cuối hành lang.
Trái tim cô cũng như vừa bị lấy đi một mảnh.
"Chị? Chị?"
Trầm Trạch Xuyên gọi liền mấy tiếng, Trầm Nhứ mới sực tỉnh, ngẩng đầu lên: "Hả? Gì vậy?"
"Còn hỏi em gì à?"
Trầm Trạch Xuyên bật cười: "Phải hỏi ngược lại mới đúng đấy, vừa rồi chị nhìn cái gì thế? Người vừa đi qua chị quen à?"
Trầm Nhứ thu lại ánh mắt, mím môi: "Không có gì đâu. Mẹ với chú Tống vẫn đang chờ, mình vào trước đi."
"Ừ, được."
Trầm Trạch Xuyên đi theo sau Trầm Nhứ vào phòng bao, trước khi đóng cửa còn không nhịn được quay đầu nhìn về phía cuối hành lang.
Không hiểu sao, cậu cứ cảm thấy người đàn ông vừa lướt qua lúc nãy trông có chút quen mắt.
Bữa cơm hôm nay chính thức bắt đầu từ lúc Trầm Trạch Xuyên đến, chỉ là cậu không uống được rượu, nên nhiệm vụ tiếp rượu với Tống Chấn Quốc và Hứa Trọng Tấn đành giao lại cho Hứa Triết.
Ba người cụng ly rôm rả, không khí vô cùng náo nhiệt, rõ ràng có xu hướng không say không về. Những người còn lại thì trò chuyện rải rác, đặc biệt là Trầm Trạch Xuyên, miệng lưỡi ngọt ngào, suốt cả bữa cơm khiến hai bà mẹ cười không ngớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!