——"Chu Hành? Sao anh lại ở nhà tôi?!"
Chu Hành mặc bộ đồ ngủ màu tối, dựa vào khung cửa, vẻ mặt hơi khó chịu, giơ tay xoa xoa tai rồi mới lười biếng ngẩng mắt nhìn sang: "Nhìn cho rõ, đây là nhà tôi."
"?"
Trầm Nhứ hoàn toàn rối loạn.
Cô theo phản xạ nhìn quanh một lượt.
Vừa nãy mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô chưa kịp để ý kỹ, bây giờ nhìn lại thì đúng thật đây không phải phòng của cô. Tuy phong cách trang trí hai phòng khá giống nhau, nhưng đồ đạc lại khác biệt rõ ràng.
"……"
Cô càng thêm hoang mang: "Sao tôi lại ở nhà anh???"
Thấy cô tỏ ra như thể vừa bị người ta chiếm mất tiện nghi, Chu Hành không nhịn được bật cười khẽ, liếc cô, giọng mỉa mai: "Em hỏi tôi à?"
Đầu Trầm Nhứ như muốn nổ tung.
Cô bắt đầu chậm rãi nhớ lại chuyện tối qua…
Tối qua phòng cô liên hoan, đi ăn đồ Nhật, cô uống hơi nhiều rượu trái cây. Sau đó cùng Triệu Vạn Kiều bắt xe cùng cô về nhà, rồi trên xe cô bắt đầu choáng váng, sau đó thì…
Nghĩ đến đây, ký ức trong đầu bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trầm Nhứ nhíu mày, theo lý thì sau đó cô phải vào thang máy rồi về nhà, sao giờ lại xuất hiện ở nhà Chu Hành?
Cô giơ tay day thái dương, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra sau khi bước vào thang máy.
Chỉ tiếc là, cô chẳng nhớ được gì cả. Chỉ nhớ khi bước vào thang máy thì bên trong không có ai, lúc đó cô chỉ thấy chóng mặt, mí mắt nặng trĩu, bấm nút xong liền tựa vào vách nghỉ ngơi.
Rồi thì…
Cô không nhớ gì nữa.
Trầm Nhứ: "……"
Cứu với, từ nay về sau cô không bao giờ uống rượu nữa.
Chu Hành cũng không vội, cứ đứng dựa vào cửa, thong thả nhìn cô, chờ cô nhớ ra.
"……"
Dù bây giờ đầu cô đau như búa bổ, nhưng lý trí của một người trưởng thành vẫn còn. Cô có thể suy ra đại khái tình hình tối qua: rất có thể lúc vào thang máy cô bấm nhầm tầng, thay vì bấm tầng 27 thì lại bấm tầng 28. Mà căn hộ của Chu Hành lại cùng số với nhà cô, thành ra mới đi nhầm.
Cùng lúc đó, Trầm Nhứ cũng để ý thấy quần áo mình vẫn nguyên vẹn. Tuy tình huống hiện tại đúng là vừa xấu hổ vừa hỗn loạn, nhưng cô vẫn cố giữ thể diện cơ bản của một người trưởng thành — hoặc nói đúng hơn là thể diện của một người trưởng thành trước mặt người yêu cũ.
Cô ngập ngừng một chút rồi mở lời: "Chuyện là… hôm qua tôi uống say, chắc bấm nhầm thang máy nên mới vào nhầm nhà. Làm phiền anh rồi, tôi thật sự xin lỗi."
Chu Hành không nói gì, vẫn đứng tựa vào cửa, vẻ mặt thờ ơ như đang chờ cô nói tiếp.
Vài giây sau, thấy cô không có vẻ định nói gì thêm, anh mới nghiêng đầu, nhìn cô như thể chuyện này thật nực cười: "Vậy là xong rồi?"
Trầm Nhứ khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh đầy thận trọng, dò hỏi: "Còn… gì nữa à?"
Thật ra, lúc nói câu đó, trong lòng Trầm Nhứ hoang mang tột độ. Cô vốn không hay uống rượu, hai lần duy nhất uống quá chén đều là lần này và lần trước, trớ trêu thay lần nào cũng bị mất trí nhớ.
Cô thật sự không biết mình lúc say sẽ làm gì. Chắc là chỉ ngủ thôi nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!