Chương 27: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngày tớ say rượu ấy, cậu có đến nhà tớ không?"

Trầm Nhứ lại lặp lại một lần nữa, trong khi chờ Khúc Thanh Lê trả lời, cô cảm giác trái tim mình đang đập mạnh không ngừng.

"Ngày cậu say rượu…"

Khúc Thanh Lê suy nghĩ một lúc rồi trả lời một cách chắc chắn: "Không có đâu, tớ lâu rồi không đến nhà cậu mà."

"…………"

Cảm giác hy vọng mong manh trong lòng Trầm Nhứ hoàn toàn biến mất.

Cô nhìn vào cửa sổ trò chuyện với Chu Hành, một khoảng im lặng kéo dài.

Vậy là, người đã mua thuốc đau dạ dày, nấu cháo và dọn dẹp phòng cho cô hôm đó chính là Chu Hành?

Không trách được.

Chẳng trách ngày hôm sau Chu Hành lại đợi cô dưới tòa nhà công ty.

Từ góc nhìn của Chu Hành, hôm đó cô chủ động nhắn tin cho anh có thể coi như là đang yếu đuối, và anh đến cũng có thể hiểu là…

Nghĩ đến đây, Trầm Nhứ cảm thấy trái tim mình bỗng chùng xuống.

Bây giờ nghĩ những chuyện này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, dù anh đến đó vì lý do gì, giờ thì mọi cảm xúc xưa cũ có lẽ cũng đã tiêu tan hết.

Không trách được hôm đó Chu Hành lại hỏi cô có gì muốn nói với anh không, chắc chắn giờ anh nghĩ cô lại lừa dối anh rồi.

Thôi vậy.

Đã có rận rồi thì thêm nhiều con nữa cũng chẳng ngứa nữa, giữa họ cũng chẳng quan tâm chuyện có thêm một hiểu lầm hay không.

"Nhứ Nhứ? Nhứ Nhứ?"

Nghe thấy giọng của Khúc Thanh Lê, Trầm Nhứ giật mình tỉnh lại: "Tớ đây, Lê Lê."

Khúc Thanh Lê: "Cậu sao vậy, sao im lặng lâu thế? Ngày hôm đó tớ không đến nhà cậu, có chuyện gì xảy ra sao?"

"Không có." Trầm Nhứ mím môi: "Tớ nhớ nhầm thôi, hôm đó tớ say quá, chắc là mơ thấy vậy, tưởng cậu đến."

"Haiz."

Khúc Thanh Lê: "Hôm đó cậu uống không ít đâu, lần sau đừng uống như vậy nữa nhé!"

Trầm Nhứ gật đầu: "Ừ, tớ biết rồi Lê Lê, tớ không nói nữa, hôm nay chuyển nhà hơi mệt, tớ đi tắm rồi ngủ đây, mai còn phải đi làm."

"Ừ, được rồi, cậu đi đi, chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Cúp máy, Trầm Nhứ vào phòng tắm tắm một lúc, xong xuôi định nằm ngủ luôn, nhưng nằm xuống rồi cô lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Không biết qua bao lâu, Trầm Nhứ đột nhiên kéo chăn ngồi dậy, cầm điện thoại, lại mở cửa sổ trò chuyện với Chu Hành, trước khi chuyển tiền, cô bất giác mở lại đoạn tin nhắn âm thanh đã gửi hai tuần trước.

Ngay lập tức, tiếng nói lúng búng say rượu của cô từ loa điện thoại vọng ra một cách quá rõ ràng —

"Bảo bối, bụng tớ đau quá, có thể giúp tớ mua thuốc dạ dày không, yêu cậu~"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!