Mặc dù không thể nói là có thể đạt được mục tiêu, nhưng đây cũng là một cơ hội hiếm có để tiếp xúc với người khác phái.
Nói không quá, cả đội xe dưới sự lãnh đạo của Chu Hành, đừng nói là tìm người yêu, mà cả năm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay số người khác phái mà họ có thể gặp, bên ngoài mọi người đều gọi đội đua xe của họ là "chùa thầy tu".
Vậy mà cơ hội hiếm hoi để gặp người khác phái giờ lại bị Chu Hành "chặn đứng", Trịnh Viêm không nhịn được lẩm bẩm: "Được rồi, ảo tưởng lại tan vỡ, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc với con gái, em còn tưởng có cơ hội thoát khỏi kiếp FA nữa chứ."
Chu Hành bóc tờ giấy ghi chú ra, cười lạnh một tiếng, biểu cảm có vẻ như đang cười nhưng lại như đang chế giễu.
Trịnh Viêm phản đối: "Anh Hành, em vẫn phải nói cho anh biết, anh không thể vì bản thân không còn muốn yêu đương mà không chịu cho các anh em khác cơ hội được."
Nói đến đây, cậu ta nửa đùa nửa thật nói: "Chẳng lẽ là vì trước đây anh từng bị người ta làm cho tổn thương, một lần bị rắn cắn, mười…"
Cậu ta còn chưa nói hết câu, cảm nhận được ánh mắt như muốn giết người của Chu Hành, Trịnh Viêm quyết định chuyển chủ đề: "… Hứ… bác sĩ Thời đã đưa ra tối hậu thư bảo anh phải đi kiểm tra lại vào ngày mai, gọi điện cho anh không được, phải gọi qua số của em đấy."
"Hừm, tôi biết rồi."
Chu Hành đáp qua loa, một tay kéo cửa xe thể thao, giọng nói lạnh nhạt: "Đi thôi."
Cả nhóm đi theo lên chiếc xe địa hình bên cạnh, chưa kịp khởi động thì đã thấy Chu Hành từ xe thể thao bước xuống gọi Trịnh Viêm.
Trịnh Viêm nhảy xuống xe: "Sao thế anh?"
Chu Hành ném chìa khóa xe vào lòng Trịnh Viêm: "Cậu lái đi."
Nói xong, một tay anh đút túi quần đi vòng qua đầu xe đến ghế phụ lái.
Đột nhiên tay chạm vào thứ gì đó trong túi, Chu Hành khựng lại, lòng bàn tay hơi ấm lên.
Ngày hôm sau.
7 giờ sáng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ xuống khắp căn phòng.
Trầm Nhứ tỉnh dậy vì ánh nắng.
Cô mơ màng mở mắt, ngồi dậy, cổ đau đến mức cô phải hít một hơi lạnh, không dám cử động nữa, từ từ vận động một chút, cơ thể mệt mỏi như bị vỡ vụn thành từng mảnh.
Bài viết ngày hôm qua cô đã thức trắng đêm làm xong rồi gửi cho chủ biên Trần, xong việc là cô ngủ gục luôn tại bàn làm việc.
Sang đến 7 giờ, các đồng nghiệp trong tòa soạn lần lượt đến làm việc.
Trầm Nhứ chào hỏi vài người quen, định vào khu vực pha trà để pha một gói bột yến mạch cho đỡ đói, chưa kịp xé gói ra, thì thấy chủ biên Trần đi giày cao gót đến, tiếng giày lộp cộp vang lên: "Mọi người trong nhóm một và nhóm hai đều đến rồi chứ, đúng lúc họp luôn nhé."
Trầm Nhứ đành phải bỏ gói yến mạch xuống, cầm bút giấy đi theo đồng nghiệp vào phòng họp.
Không biết có phải vì làm việc mười mấy tiếng đồng hồ mà chưa uống một ngụm nước nào hay không mà Trầm Nhứ cảm thấy trong bụng trống rỗng, mí mắt cũng không hiểu sao cứ nháy liên tục.
Triệu Vạn Kiều là người đến muộn nhất, cô vội vàng chạy vào phòng họp, thấy chủ biên Trần vẫn chưa tới, mới thở phào ngồi xuống cạnh Trầm Nhứ, nhỏ giọng than vãn: "Lúc nào cũng làm kiểm tra đột xuất như thế, sáng sớm đã phải họp, thật là kỳ lạ."
Trầm Nhứ nghe xong mỉm cười, không nói gì.
Nói xong, Triệu Vạn Kiều nhìn Trầm Nhứ, nhíu mày: "Hôm nay sắc mặt cậu sao lại kém vậy?"
Cô ấy quan sát kỹ hai quầng thâm dưới mắt Trầm Nhứ: "Chắc là lại thức đêm rồi đúng không?"
"Đúng rồi, bị cậu phát hiện rồi." Trầm Nhứ mệt mỏi gật đầu: "Hôm qua chủ biên Trần gọi điện tới bảo tớ phải nộp bài phỏng vấn, làm tới tận hơn 4 giờ sáng mới xong."
"…"
Triệu Vạn Kiều: "Cậu thật là…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!