Tháng Bảy, thành phố Lâm Giang đang vào mùa hè oi ả.
Thời tiết ngoài trời lên tới ba mươi tám, ba mươi chín độ, nóng đến mức khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, uể oải.
Khi Chủ biên Trần gọi điện tới, Trầm Nhứ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
Cô dụi mắt một chút, nhanh chóng lấy một tờ khăn ướt từ bàn làm việc lau mặt, sau khi tỉnh táo mới bắt máy.
"Tiểu Trầm, tôi là Chủ biên Trần, hôm nay có thể phải làm phiền cô tăng ca một chút, sắp xếp lại bài phỏng vấn sáng nay và gửi cho tôi vào buổi tối, chương trình kế tiếp có sự cố, tổng biên bên đó yêu cầu chúng ta trợ giúp."
Trầm Nhứ vô thức nhìn đồng hồ.
Đã một rưỡi chiều rồi.
Cuộc phỏng vấn vừa mới hoàn thành sáng nay, theo lý thì từ khi phỏng vấn kết thúc đến khi bài viết được sắp xếp và viết thành một bài hoàn chỉnh để có thể đăng được, ít nhất phải mất từ một đến ba ngày.
Giờ lại yêu cầu cô có bài ngay trong tối nay, chẳng khác gì yêu cầu cô làm việc đến mức kiệt sức.
"Tổng biên, tôi…"
Trầm Nhứ chưa kịp từ chối, bên kia đã tiếp lời, giọng điệu đầy thấm thía: "Tiểu Trầm à, tôi biết năng lực của cô, những bài phỏng vấn do cô thực hiện hầu như không có sai sót, bài nào cũng nhanh và đạt chất lượng cao."
"Cô đã làm ở tạp chí này một năm rồi, sắp đến kỳ đánh giá quý, nếu có cơ hội, vẫn nên cố gắng để thăng tiến chứ, cô thấy sao?"
Nghe vậy, Trầm Nhứ im lặng, nuốt mấy lời định từ chối vào trong, ai mà không muốn được thăng chức tăng lương cơ chứ.
"Được rồi, Chủ biên Trần, tôi sẽ cố gắng hoàn thành bài và gửi cho chị vào tối nay."
Bên kia, giọng Chủ biên Trần rõ ràng đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: "Tốt, cứ gửi trực tiếp vào email của tôi nhé, tôi sẽ đợi cô."
Cúp máy xong, Trầm Nhứ khẽ thở dài, lấy từ trong túi ra bút ghi âm và tai nghe chuẩn bị chỉnh sửa bài viết.
Cô vừa cúi đầu viết được hai dòng thì điện thoại lại reo lên.
Thấy cái tên Chu Diệp hiển thị trên màn hình, Trầm Nhứ lại cảm thấy tim mình như đập loạn.
Chu Diệp là thực tập sinh mới mà cô nhận hướng dẫn, cô gái này cái gì cũng tốt, mỗi tội tính tình hơi hấp tấp, làm việc không được cẩn thận.
Hai người bình thường liên lạc chủ yếu qua WeChat, lần này Chu Diệp đột nhiên gọi điện tới, Trầm Nhứ có cảm giác chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó không hay rồi.
Cô nhận cuộc gọi, chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy tiếng nức nở của Chu Diệp ở đầu dây bên kia: "Chị Trầm, em xin lỗi chị, em gây ra họa rồi."
Trước khi nghe cuộc gọi, cô còn có chút lo lắng, nhưng khi nghe thấy kết quả, tâm trạng Trầm Nhứ lại bình tĩnh trở lại, giọng nói dịu dàng: "Có chuyện gì vậy, em đừng lo, từ từ nói cho chị nghe."
Bên kia, cô ấy vừa khóc vừa nói: "Em… em lái xe của chị đi lấy tin tức, vừa rồi lúc đỗ xe, không cẩn thận đã quệt vào một chiếc xe."
Trầm Nhứ lập tức lo lắng: "Em không sao chứ?"
Bên kia, Chu Diệp hít một hơi thật sâu: "Em không sao, chỉ là đã làm trầy xe của người ta rồi."
Trầm Nhứ thở phào nhẹ nhõm: "Người không sao là tốt rồi, xe bị trầy là xe gì vậy?"
"Chắc là… một chiếc xe thể thao."
Trầm Nhứ nhíu mày, mặc dù cô không hiểu nhiều về xe cộ, nhưng chắc chắn xe thể thao thì giá trị sẽ cao hơn chiếc xe cũ kỹ của mình.
"Chủ xe thể thao ấy có ở đó không?"
Nói xong, Trầm Nhứ thở dài: "Thôi, em đợi chị ở đó, chuyện này nói qua điện thoại không rõ ràng được đâu, em gửi vị trí cho chị, chị qua đó xử lý."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!