Người mở cửa là cô hai.
Nhìn thấy Trần Nhược Vũ dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi về nhà cô hai không khỏi sửng sốt.
Trần Nhược Vũ dẫn Mạnh Cổ vào trong phòng khách, tiếng nói chuyện dừng phắt lại, mọi người đều ngây ngẩn cả người. Người thật vô cùng sống động.
Tên gián điệp là cậu em trai của Trần Nhược Vũ nghe ngóng thấy động tĩnh yên ắng trong phòng khách liền thò đều ra, vừa thấy tình cảnh này, chạy nhanh như chú mèo nhỏ vọt ra xem náo nhiệt.
" Đây là bạn trai của con, tên là Mạnh Cổ."
Trần Nhược Vũ hơi căng thẳng nhưng vẫn giới thiệu đầy đủ.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai người, không lên tiếng trả lời. Mẹ Trần há hốc cả mồm, kinh ngạc đến mức có thể nhét nguyên cả quả trứng vịt vào trong miệng. Trong lòng bà còn đang hối hận vì đã ra tay đánh con gái, nhưng vì con gái không nghe lời, luôn tìm lí do để đối phó với cha mẹ.
Bà sốt ruột thay cho con gái, muốn tìm cho con mình một đối tượng tốt, thế nhưng không nghĩ tới, con gái đi ra nhà một lúc đã dẫn được bạn trai về đến nhà.
Không gấp đến mức dạo quanh một vòng trên đường rồi nhặt bừa ai về đấy chứ?
Trước hết, người có phản ứng là bà ngoại của Trần Nhược Vũ. Bà chống gậy đi tới, nhìn Mạnh Cổ, sau đó nói:
"Là bạn trai bác sĩ của Tiểu Vũ đã nói sao? Rất đẹp trai, rất đẹp trai."
Trần Nhược Vũ chạm vào tay của Mạnh Cổ: " Đây là bà ngoại của em."
" Cháu chào bà ngoại." Mạnh Cổ phản ứng rất nhanh, niềm nở chào bà.
" Cháu ngoan." Bà ngoại rất vui mừng, quay đầu nói với mọi người: " Nhìn xem, các con đều hồ đồ hết cả rồi, ta mới không hồ đồ, ta nhớ không lầm mà, Tiểu Vũ có bạn trai là bác sĩ."
Trần Nhược Vũ cảm động suýt chút nữa thì lệ chan đầy mặt, vẫn là bà ngoại tốt nhất, cô chỉ nói có một lần mà bà đã tin cô có bạn trai là bác sĩ.
Lúc này, mọi người mới có phản ứng trở lại.
Cha Trần tìm chỗ ngồi cho Mạnh Cổ, những người đang đánh mạt chược cũng dừng tay, nhìn thẳng tới một chỗ, tivi cũng không xem nữa, tiếng tivi cũng được vặn nhỏ đi, tiếng cắn hạt dưa cũng không còn, ở trước mặt trai đẹp cần phải có hình tượng, để lát sau có thăm dò thì còn có khí thế.
Tóm lại, là cả một đống bùng nhùng.
Sau đó, người bị cô cả dẫn tới là Lý Siêu cũng tìm được cơ hội thoát thân, đứng dậy xin phép ra về trước. Trần Nhược Vũ nhìn thấy ánh mắt của anh ta như vừa trút được gánh nặng, nhanh chóng muốn được giải phóng, trong lòng đối với anh ta cũng có chút đồng tình.
Mạnh Cổ nhìn thấy sắc mặt của cô nhìn theo Lý Siêu ra về, anh nói: " Em giới thiệu đi."
" Đây là cha em, đây là mẹ em."
" Cha, mẹ." Giọng nói của Mạnh Cổ không hề tỏ ra khách sáo, không hề gọi là " Bác trai, bác gái."
Cha và mẹ cô còn chưa tiêu hóa được hiện thực rằng con gái của mình mang về một người bạn trai đẹp trai đến vậy, nhưng lại nhanh chóng được sự thân thiết của Mạnh Cổ trấn an.
Hai người họ có thể la toáng lên không?
Kế tiếp là anh chị em họ, cô dì chú bác giới thiệu lần lượt. Biểu hiện của Mạnh Cổ hết sức tự nhiên, mặc kệ là nhớ hay không nhớ, cứ gọi theo Trần Nhược Vũ là được rồi.
Giới thiệu đã xong, mọi người nhất thời chưa biết nên nói gì. Dù sao lúc trước náo loạn một phen, vì chuyện xem mắt mà mẹ đánh con gái, kết quả lúc ra ngoài con gái mang về một người bạn trai không chê vào đâu được, đây giống như "tặng
"lại cho mẹ cô một bàn tay vô hình lên má, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng mọi người cảm thấy có chút xấu hổ. Không cần phải phân trần cũng đủ biết cô cả mất mặt đến thế nào, lôi kéo người khác tới đây để xem mắt bây giờ thì... sượng hết cả mặt. Dưới tình huống như này, vẫn là nên để cha Trần chọn đề tài:" À." Nhất thời mở miệng không biết nên gọi cậu trai trẻ này như nào.
" Con tên là Mạnh Cổ."
" À, Mạnh Cổ sao. Là người thành phố A?.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!