Chương 49: Mạnh Cổ thăng đường giải oan

Mạnh Cổ cuống cuồng gọi lại nhưng cô không bắt máy.

Trần Nhược Vũ rất tức giận, cô không biết nên nói gì, dù sao chuyện trước mắt nhất định phải đợi anh tới để làm rõ.

Cô gái trước mắt mím chặt môi, đan ngón tay vào nhau, đương nhiên không đoán được Trần Nhược Vũ lại gọi nhân vật chính tới đây. Nhưng cô ta cũng không có ý định bỏ trốn, cô ta đến đây là vì bảo vệ quyền lực và địa vị của mình, cô phải chờ bằng được anh tới.

Trần Nhược Vũ đánh giá người con gái trước mắt, hỏi: "Cô là đối tượng xem mắt của anh ấy?"

Cô gái kia không phủ nhận, nói: "Là quen biết, nhưng chúng tôi đã bắt đầu phát triển, có một thời gian, cả hai gia đình cũng gặp mặt qua, chuyện của tôi và anh ấy cơ bản đã quyết định xong. Ở chung một thời gian, cũng đến ngày chọn tổ chức tiệc mừng."

Cô gái kia dừng một lúc, nói thêm: "Cho nên, anh ấy không phải đối tượng xem mắt, nói là chồng chưa cưới là còn khiêm tốn."

Trần Nhược Vũ tức đến thở không ra hơi, tâm trạng tụt dốc không phanh. Cô là một người con gái, đương nhiên không thể chịu đựng được tình huống như này, có một người con gái không biết từ đâu chui ra, đến nói với mình rằng "tôi là vợ chưa cưới của anh ấy

". Trần Nhược Vũ lạnh lùng đối đáp:"Cô đã là khách không mời mà tới, tôi cũng không có ý định đón tiếp cô. Cô chờ chồng chưa cưới của cô tới, hai người cùng nhau ấn chuông nhà tôi."

"Chồng chưa cưới" ba chữ này, cô nghiến chặt răng, kìm nén cảm giác chua xót mà nói ra.

Nói xong, cô đóng cửa lại, để mặc người con gái kia ở ngoài cửa.

Ngồi chờ Mạnh Cổ tới mà tâm trạng cô như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui, lo âu rồi lại tức giận. Tên kia rõ ràng nói rằng chuyện xem mắt anh đã thẳng thắn từ chối, do vậy cô không để ý, không đề phòng chuyện khác xảy ra.

Thế nhưng, bây giờ có người tìm tới tận cửa, người này sao biết được địa chỉ nhà cô? Chỉ có thể là Mạnh Cổ nói cho cô gái kia biết, Mạnh Cổ dám đi nói địa chỉ nhà của cô cho đối tượng xem mắt của anh biết, định tính toán gì đây? Rất quá đáng! Rất không có trách nhiệm.

Cô cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm chạp, mãi sau mới nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Trần Nhược Vũ sải bước to ra đến tận cửa, mở vội cửa ra.

Ngoài cửa, một nam một nữ hai mắt nhìn nhau, cả hai đều dung ánh mắt nghi hoặc đánh giá đối phương.

"Em lên cơn điên gì vậy? Tùy tiện tìm một người con gái nói là bạn gái của anh.

"Mạnh Cổ tỏ vẻ mất hứng, sắc mặt anh hơi tái, nhìn tỏ vẻ sốt ruột. Người con gái kia cũng nói:"Cô có ý gì đây?

Tôi tưởng gan cô to đến mức dám gọi A Hạo tới, gọi người tôi không biết đến làm gì, cô muốn như thế nào?"

Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt, cô chỉ vào Mạnh Cổ: "Không phải anh ta?"

"Tôi không biết anh ta."

"Anh không biết cô ấy.

"Một nam một nữ đồng thanh lên tiếng đáp. Trần Nhược Vũ ngây người, hỏi lại:"A Hạo là ai?"

"Chu Hạo."

"Tôi không quen ai là Chu Hạo, tôi chỉ quen người tên là Chu Triết."

"Chu Triết? Anh, anh ấy còn dám dung tên giả sao? Anh ấy không phải tên là Chu Triết, mà tên là Chu Hạo.

"Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mạnh Cổ ở bên cạnh bật cười, nói chen vào:"Anh là bệnh nhân, anh yêu cầu được ngồi xuống xem kịch.

"Trần Nhược Vũ trừng mắt với anh. Anh khoanh tay trước ngực:"Anh bị cú điện thoại của em dọa gần chết, vọi vàng chạy tới, đến bây giờ tim còn đang nhảy tưng tưng."

"Đủ để chứng minh anh có tật giật mình."

"Này, em đừng có gán tội cho người khác nhé. Nói đạo lý một chút được không?"

"Anh đừng tinh tướng đi, chắc anh cũng nghĩ sẽ có ngày bạn gái trước hoặc bạn gái bây giờ đến tìm tôi, cũng chẳng có gì là lạ đâu. Cho nên anh mới có cảm giác chột dạ, sợ sệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!