Chương 48: Nỗi Oan Của Mạnh Cổ

Trần Nhược Vũ nhận thấy rằng đây là lần đầu tiên trong đời cô nói chuyện có chất xám nhất. Cô hoàn toàn vượt qua những gì bản thân mình mong muốn, cho dù đầu óc thi thoảng hơi lộn xộn, nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Cổ, cô định lên tiếng thì anh đã mở miệng trước.

"Trần Nhược Vũ, vậy quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?.

"Thế nhưng, Mạnh Cổ lại quăng ra một vấn đề vô cùng khó. Quan hệ gì ư? Đương nhiên cô không nói rõ được. Mối quan hệ giữa hai người không biết nên hình dung thế nào. Cô nghĩ nửa ngày, không tìm được từ thích hợp để trả lời, vì thế đành chơi xấu bằng việc đá chủ đề này lại cho Mạnh Cổ:"Anh nói thử xem?."

Mạnh Cổ không hề do dự, quyết đoán chấm dứt chủ đề này: "Người yêu."

"Không phải."

"Đó là do em bảo anh nói.

"Anh bĩu môi, tỏ thái độ không hài lòng. Trần Nhược Vũ nghĩ một lúc, rồi nói:"Nếu không thì như này đi, chúng ta coi như hôm nay đi xem mắt, mọi chuyện cứ để nó diễn ra theo bình thường, chúng ta thuận theo tự nhiên. Nếu phát triển thành công, chúng ta sẽ chính thức quen nhau, nếu không, thì coi như việc xem mắt thất bại.

Anh thấy thế nào?."

"Anh không làm vậy với đối tượng đi xem mắt."

Mạnh Cổ thấy cô đang lườm mình, vội vàng sửa lại:

"Vậy được rồi, đi xem mắt là được chứ gì, vậy nên làm gì bây giờ? Chúng ta nên đi hẹn hò thôi. Ăn cơm, rồi nắm tay nhau, hôn nhau, lên giường và kết hôn."

"Làm gì mà nhanh như thế, hơn nữa anh xác định là hai trình tự cuối cùng không nói nhầm đấy chứ."

"Cũng như nhau cả thôi. Nếu được thì hai phần cuối có thể cùng nhau tiến hành một lúc. Hơn nữa, quan hệ của hai chúng ta, trừ bỏ hai điều cuối, cái gì chúng ta cũng làm hết rồi.

"Trần Nhược Vũ không để ý đến bản mặt dày của anh, hỏi:"Bác sĩ Mạnh, anh đi xem mắt thì thường làm những gì?."

"Nếu không nể mặt, thì anh nói với cô ấy là nên đi tìm người đàn ông tốt khác, còn nếu mà nể mặt thì anh sẽ nói liên lạc lại sau, sau đó gọi lại thì anh nói không rảnh."

"Vậy còn người trong nhà, có thúc giục anh nên phát triển thêm không?." Cô thì không nhưng cha mẹ cô thì nhiệt tình quá mức.

"Uhm, lời nói của cha mẹ anh đôi khi cũng có ý đó."

"Nói nhẹ nhàng hơn anh đúng không?."

"Trần Nhược Vũ, theo tình hình này thì quan hệ giữa chúng ta là gì chứ? Em sao cứ bới mãi tật xấu của anh thế.

"Trần Nhược Vũ âm thầm nghĩ, quả nhiên anh nói chuyện cực kì khó chịu. Cho nên người khác đều phải tỏ ra lễ phép, rụt rè khi nói chuyện với anh. Mạnh Cổ có vẻ đau đầu, xoa thái dương nói:"Thật không biết em đang suy nghĩ cái gì? Trần Nhược Vũ, hôm nay anh phản ứng hơi chậm chạp, nhưng mà không đến mức đần độn, em đừng bày ra vẻ mặt ghét bỏ chỗ này chỗ nọ của anh được không."

"Tôi chỉ tò mò thôi, lập trường hai nhà của chúng ta khác nhau mà."

"Khác nhau gì chứ." Anh tức giận:

"Xem mắt chính là một đôi nam nữ ngồi đối diện nhau, tính toán xem điều kiện của đối phương như thế nào. Cũng y như em bây giờ, cứ so đo rốt cuộc anh thích em như nào, có phải thật lòng hay không, có thể lâu dài hay không. Anh đang nghĩ, em thích anh đến chết nhưng cứ tỏ thái độ không cho anh thu phục, đây mới là vấn đề." Mạnh Cổ trừng mắt với cô, bày ra vẻ mặt muốn cắn nuốt cô ngay bây giờ khiến Trần Nhược Vũ tê tái cả người.

Suy nghĩ của cô đúng là như vậy, trên thế giới này đứa con gái nào mà chả thế chứ. Anh có yêu cô hay không, yêu đến mức nào, yêu trong bao lâu, mấy vấn đề này vô cùng quan trọng. "Nhưng anh nói "thu phục" nghĩa là gì?" Trần Nhược Vũ hỏi.

"Thì hai hành động cuối đó.

"Mạnh Cổ không hề cảm thấy ngượng. Lên giường, kết hôn? Đàn ông quả nhiên đều là kẻ lưu manh hết. Nhưng anh nói hai chữ kết hôn, cô tạm chấp nhận cho rằng anh không phải lưu manh."Bác sĩ Mạnh, anh nói vậy hình như không có thành ý." Miệng anh là miệng quạ, thói hư tật xấu của anh cô còn không biết chắc, cho nên lời nói của cô không phải cố ý làm khó anh, mà cô chỉ nhịn không được phải sửa lại thái độ của anh.

"Chẳng lẽ Đường Kim Tài đưa mẹ đi xem mắt khiến em phải trốn vào trong toilet thì mới cho là có thành ý? Vậy mai anh sẽ hẹn mẹ anh, thời gian và địa điểm cho em chọn.

"Trần Nhược Vũ sốc nặng. Có cần phải lôi thứ vũ khí lợi hại nhất là"mẹ" ra để nói không. Cô vội vàng xua tay: "Ngày mai tôi phải đi làm."

"Vậy sau khi tan làm."

"Tan làm tôi mệt lắm, muốn về nhà nghỉ ngơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!