Vì sao lại đáng yêu?
Vấn đề này thật là khó.
Mạnh Cổ suy nghĩ, sau đó đáp: "Chỗ nào cũng đáng yêu."
Trần Nhược Vũ liếc anh, tỏ ra không đồng tình, thậm chí cô còn tỏ thái độ ghét bỏ. Rất không có thành ý.
"Bác sĩ Mạnh, trước đây anh yêu đương cũng đều trả lời như vậy sao?.
"Mạnh Cổ híp mắt lại nghĩ. Trần Nhược Vũ nói thêm:"Đừng nói với tôi các cô ấy chưa từng hỏi qua, tôi không tin. Con gái ở khắp thiên hạ đều như nhau."
Mạnh Cổ xoa xoa mũi, nói: "Nghẹt mũi, đau đầu.
"Trần Nhược Vũ nhìn anh, không có chút đồng tình nào. Mạnh Cổ bất đắc dĩ, đành nói:"Năm đó anh còn trẻ.
"Cho nên anh có thể nói những câu hoa hòe hoa sói? Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, khinh bỉ câu trả lời của anh nhưng không hỏi thêm. Mạnh Cổ tỏ ra vẻ không phục:"Này, chúng ta không phải trẻ con mười tuổi làm sao em có thể hỏi anh những câu hỏi thiếu dinh dưỡng như này.
Tình cảm đâu phải toán học, sao tính chuẩn xác được?."
"Không phải là anh tính không chuẩn mà là anh không trả lời được."
"Em bây giờ moi ra tật xấu của anh cũng rất đáng yêu." Anh bỗng nhiên có đáp án.
"Nghe như anh đang khích lệ tôi ấy nhỉ?." Cô tức giận.
"Em xem, em xem, em tức giận, lúc không đùa giỡn, lúc mất tự nhiên đều rất đáng yêu. Lúc em vui cũng rất đáng yêu. Lúc em sốt ruột cũng rất đáng yêu. Lúc em uống say cũng rất đáng yêu. Lúc em tâng bốc mọi chuyện lên thành chuyện quan trọng cũng rất đáng yêu."
Anh nói rõ ràng, thứ tự đàng hoàng, cô nghe mà mặt hơi nong nóng.
Mạnh Cổ nhanh chóng bổ sung thêm: "Lúc mặt em đỏ ửng cũng rất đáng yêu.
"Lời vừa dứt, anh đột nhiên luống cuống chân tay lấy hộp khăn giấy ra, rút hai tờ ôm lấy mũi sau đó hắt xì một cái. Mấy lời hoa hoét này hoàn toàn không đáng tin được. Chờ Mạnh Cổ lau nước mũi xong, Trần Nhược Vũ đã hết đỏ mặt."Bác sĩ Mạnh, nếu tôi là đứa con gái mười tuổi, tôi nhất định sẽ chết ngất vì câu nói vừa rồi của anh.
"Mạnh Cổ ôm hộp khăn giấy, chóp mũi đỏ ửng, đôi mắt ngập nước nhìn rất đáng thương. Trần Nhược Vũ cố gắng nhịn cười, đưa tay sờ trán của anh:"Tôi nghĩ, nếu tôi là Trần Nhược Vũ của mấy tháng trước, thì ban nãy tôi sẽ mừng rỡ như điên.
Nhưng bây giờ."
Cô thấy Mạnh Cổ mím chặt môi, nhíu chặt mày lại, không khỏi bật cười:
"Nhưng tôi đã được người khác giáo dục qua, cảm thấy anh ta nói rất có lí. Cho nên, tôi cũng muốn có thành ý trong tình yêu."
Mạnh Cổ càng không phục: "Nếu anh không có thành ý, thì sao lại muốn hôn em?.
"Thế này mà cho là thành ý? Trần Nhược Vũ bĩu môi:"Đàn ông đúng là trong những lúc như thế công nhận là tự chủ quá kém, chăng lẽ nam nữ không có lúc tùy tiện qua sao?."
Mạnh Cổ híp mắt lại, đột nhiên nói: "Trần Nhược Vũ, em rốt cuộc đã bị tên đàn ông nào thân thiết qua rồi?."
"Dù sao anh cũng không phải là người đầu tiên."
"Anh muốn mình là người cuối cùng."
"Ai để ý đến anh." Trần Nhược Vũ tỏ vẻ ghét bỏ: "Tin chắc anh cũng từng có N lần."
"Anh muốn em là người cuối cùng."
Trần Nhược Vũ giả vờ như không nghe thấy gì, cô tuyên bố: "Chờ anh cho tôi thấy được thành ý của anh, chúng ta mới có thể nói tiếp chuyện khác."
"Anh rất thành ý mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!