Đời người đúng là một vòng tròn, ở đâu cũng có thể gặp được người quen.
Loại trùng hợp này khiến cho Trần Nhược Vũ vừa mừng vừa sợ.
Người qua đường nhiệt tình kia đương nhiên so với người xa lạ khác, anh ta khiến cô yên tâm hơn.
Hiển nhiên, Chu Triết cũng không nghĩ tới việc sẽ gặp lại cô, anh ta vò đầu, cười nói: "Không ngờ lại khéo đến vậy."
Hai bà mẹ thấy hai người quen nhau từ trước, biết được lại cùng ở một chỗ, vô cùng mừng rỡ, hận không thể tổ chức đám cưới ngay, sức mạnh quyết đoán này làm cho Trần Nhược Vũ sợ đến ngây người.
Cũng may, Chu Triết là một người bình tĩnh.
Ngay khi chứng sợ hãi gặp người lớn của Trần Nhược Vũ phát tác, cô bắt đầu ăn nói lắp bắp không biết nên nói gì, anh ta đã đứng ra chống đỡ giúp cô.
Anh mời hai bà mẹ dùng bữa, sau đó là nói về đồ ăn dinh dưỡng, bảo vệ sức khỏe cho người già, uống trà, chơi cờ vua, đánh mạt chược, thậm chí là những phim truyền hình dài tập anh cũng có thể nói năng lưu loát.
Chờ hai bà mẹ nói chuyện chán chê, cảm xúc cũng bình ổn trở lại, anh ta nói rằng anh và Trần Nhược Vũ vừa quen nhau ở thành phố A, hai bà mẹ cảm thấy tiến độ như này rất tốt, không hề đi quá giới hạn.
Lời nói này rất có đạo lý, anh ta tiếp chuyện rất có tiết tấu cho nên hai bà mẹ đều nói chuyện không dứt, đề tài này nối tiếp đề tài khác, không nói đến vấn đề đám cưới nữa. Chuyển tới đề tài hai đứa trẻ làm việc ở thành phố A, cuộc sống như nào.
Trần Nhược Vũ đối với mấy chủ đề nói mãi không hết này hoàn toàn không biết chút nào, cô ngồi đó cũng không được tự nhiên. May mà Chu Triết rất kiên nhẫn, mẹ cô và anh ta cũng rất hợp cạ, nói mãi không dứt.
Còn đối với mẹ Chu Triết thì rất tự hào về người con trai này, cũng nhập cuộc rất hăng, cho nên về mặt cơ bản, mọi người đều nói về anh ta. Trần Nhược Vũ ở bên cạnh làm nền, bữa cơm coi mắt này coi như bình an vượt qua, không có hãi cũng không quá hoảng sợ.
Hai bà mẹ lưu luyến không nỡ rời, cả ngày chỉ nói đi nói lại là hai đứa trẻ đúng là có duyên. Còn nói Chu Triết phải đưa Trần Nhược Vũ đi dạo, về muộn một chút cũng được.
Chu Triết đồng ý, Trần Nhược Vũ vì không muốn phật lòng mẹ cô nên cũng tình nguyện đồng ý. Hai bà mẹ vui sướng nhìn theo bóng hai người đi lên đường chính.
"Cái đó, thật ngại quá."
Trần Nhược Vũ không được tự nhiên: "Mẹ tôi ấy, anh đừng để ý."
Chu Triết cười: "Mẹ tôi cũng thế, không sao đâu, cô đừng để ý."
"Uhm," Trần Nhược Vũ thả lỏng được một chút.
"Sao cô lại về nhà xem mắt thế?."
"Tôi bị lừa về. Mẹ tôi muốn tôi trở về đây làm việc, nhưng tôi không muốn.
"Trần Nhược Vũ nói xong, không hề nghĩ là sẽ từ chối Chu Triết bằng câu nói này. Cô nhìn Chu Triết. Chu Triết nhìn cô, anh ta nói:"Kiên quyết đến vậy sao? Thật ra ở thành phố C phát triển cũng không tồi."
"Không phải là nguyên nhân này."
Trần Nhược Vũ không biết nên nói thế nào.
"Tôi ở thành phố A cũng đã nhiều năm, ở đó cũng rất tốt, tiền đồ cũng rộng mở hơn, cơ hội nhiều, kiếm tiền cũng dễ hơn. Nhưng tôi vẫn muốn trở về. Cha mẹ tôi lớn tuổi rồi, tôi là con trai độc nhất, nên cần phải chăm sóc họ."
Trần Nhược Vũ nhìn Chu Triết, trong ánh mắt anh ta hiện rõ vẻ chân thành, cô bỗng thấy cảm động. Đầu năm nay, người đàn ông có trách nhiệm, hiếu thuận không nhiều lắm.
"Sức khỏe mẹ tôi cũng không được tốt lắm."
Trần Nhược Vũ cảm thấy mình rất kém cỏi trước mặt Chu Triết.
"Không phải cô còn em trai sao?" Vừa rồi trên bàn cơm, mẹ Trần có nhắc qua.
"Nó học xa nhà, không biết tốt nghiệp rồi sẽ làm gì.
"Chu Triết gật đầu, giống như cũng không biết nên nói gì nữa. Dù sao, một người muốn ở lại thành phố A, một người muốn quay trở về thành phố C, đều rất kiên quyết, có khả năng hai người không thể phát triển mối quan hệ. Trần Nhược Vũ cũng thấy xấu hổ, cô sợ nhất là tình huống như này, nếu lúc này là Mạnh Cổ, thì tốt biết mấy."Nhưng phải nói là quá trùng hợp, không nghĩ người con gái mà mẹ tôi nhất quyết giới thiệu cho tôi lại là cô." Chu Triết bỗng cười rộ lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!