Lúc tới thành phố C đã hơn mười hai giờ đêm, Trần Nhược Vũ sợ quấy rầy đến giấc ngủ của mẹ cô, nên lấy chìa khóa nhà nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Cô không đoán được, lúc mở cửa, chợt nghe thấy có tiếng cười nói: "Hôm nay đến đây thôi."
"Nhìn bà vui đến thế, thôi bà thắng rồi."
"Vận may đến tôi cũng chẳng còn cách nào."
"Ngày mai chơi tiếp không?."
"Không được, mai con gái tôi về rồi. Chờ vài ngày nữa đi, có thời gian tôi gọi cho mọi người.
"Người đang nói, chính là tiếng nói của mẹ cô. Cô đi vào phòng khách, thấy các bạn mạt chược của mẹ đang chuẩn bị ra về. Trần Nhược Vũ hơi bất ngờ, vừa tức vừa muốn khóc."A, không phải Tiểu Vũ đây sao? Mẹ cháu nói mai mới về cơ mà, sao muộn như này đã về rồi.
"Mẹ Trần nhìn thấy con gái hơi giật mình, cha Trần ở trong phòng nghe thấy động tĩnh liền chạy nhanh ra, nhìn thấy Trần Nhược Vũ đứng đó, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đón tiếp cô ngồi xuống nghỉ ngơi. Mẹ Trần thấy sắc mặt con gái không được tốt, trong lòng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, liền tiễn bạn mạt chược ra về. Ánh mắt Trần Nhược Vũ trở nên lạnh lẽo, cô cắn chặt răng không nói câu nào. Cha Trần cũng có chút chột dạ, ông rót cho cô cốc nước:"Không phải nói sáng mai con mới về sao?
"Mẹ Trần quay lại phòng khách, dọn dẹp bàn mạt chược, không để ý đến cô. Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng giận, tiếng nói hơi lớn:"Không phải mẹ nói tim có bệnh sao? Con sợ xảy ra chuyện gì nên đã đón chuyến xe đêm trở về.
Không ngờ mẹ bệnh mà vẫn còn chơi được mạt chược!"
Mẹ Trần ném bài mạt chược trên tay xuống, lớn tiếng quát: "Con trở về gấp thì giỏi lắm sao? Bà đây nuôi con lớn đến chừng này, bây giờ đi có chuyến xe đêm về nhà thì cảm thấy oan ức?."
"Vậy mẹ cũng không thể gạt con!"
Trần Nhược Vũ tức giận: "Mẹ có biết con lo lắng thế nào không!"
"Con cũng biết gạt người là không đúng? Con cũng biết lo lắng?." Mẹ Trần còn lớn tiếng hơn nữa, liền chỉ thẳng tay vào Trần Nhược Vũ: "Con ngẫm lại xem, con đã làm được chuyện tốt gì!
Nói là làm ở công ty thương mại, gì mà một năm sẽ thăng chức, câu này mà con cũng nghĩ ra để nói cho được!
Khi đó chúng ta phát hiện có chuyện gọi điện tìm con, thì con tắt máy, cũng không biết đang ở đâu, tìm người mà tìm không được. Con gái một mình ở bên ngoài, không quen biết ai, mẹ với cha con thức suốt mấy đêm không ngủ, đó có phải là lo lắng không? Mẹ có nói với con không?
Mẹ tức đầy một bụng còn không thèm mắng con, bây giờ về thì lớn tiếng với ai. Lo lắng? Con có biết cái rắm gì là lo lắng!
"Hốc mắt Trần Nhược Vũ nóng lên, cảm giác ở đầu mũi chua xót, cố gắng nén lại nước mắt, vừa rối rắm vừa đau khổ. Cha Trần ở bên cạnh khuyên giải:"Thôi, muộn rồi, đừng đứng đó nữa. Con gái trở về cũng mệt rồi, để cho nó nghỉ ngơi trước.
Có gì sáng mai nói tiếp.
"Mẹ Trần định nói gì đó thì cha cô động tác nhanh như bay đẩy cô vào phòng. Phòng của Trần Nhược Vũ rộng hơn bảy mét, khá nhỏ, giường và bàn học cũng chiếm hết cả diện tích. Cô đi hai năm, nhưng phòng ốc luôn được quét dọn sạch sẽ. Cha Trần ấn cô ngồi xuống giường, nói:"Vừa trở về, đừng cãi nhau với mẹ."
Trần Nhược Vũ cắn môi, gật đầu.
"Có đói bụng không?.
"Cha cô lại hỏi. Trần Nhược Vũ lắc đầu."Con đợi một chút, cha nấu cho con bát mì. Con ngồi xe cũng mệt rồi, ăn xong rồi ngủ."
"Con không ăn.
"Trần Nhược Vũ lên tiếng, phát hiện giọng mình khàn khàn. Cha Trần vỗ vai cô, nói:"Con nghỉ ngơi đi, cha đi xem mẹ con."
Trần Nhược Vũ gật đầu, cha cô đi ra ngoài. Trần Nhược Vũ nghe được tiếng "rầm rầm" ở bên ngoài, rồi nghe thấy mẹ cô mắng vài câu, sau đó là tiếng cha cô thấp giọng khuyên nhủ, một lát sau, im lặng.
Trần Nhược Vũ ngơ ngác ngồi đó, nghĩ lại lời nói vừa rồi của mẹ cô, cảm thấy rất khốn khổ. Cô nghe mẹ cô nói, hai người mất ngủ vì cô, Trần Nhược Vũ tưởng tượng, cảm giác lúc đó của cha mẹ cô cũng giống chính mình hôm nay, cô cảm thấy rất áy náy.
Thế nhưng, hai người lấy chuyện này ra để lừa cô trở về, thì lại thấy rất tức giận. Cô lấy điện thoại ra, yên lặng ngắm nhìn hình ảnh đào hoa tiên sinh, rất muốn gọi điện cho Mạnh Cổ, nhưng muộn như này, cô sợ đánh thức anh.
Liệu anh có đang đợi cô hay không?
Anh nói, có muộn đến mấy cũng phải gọi điện cho anh. Cô cũng không muốn anh vì cô mà phải lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!