Chương 37: Tôi sẽ chờ em từ từ nhận ra

Đầu dây bên kia Mạnh Cổ im lặng một lúc, sau đó là một tiếng thở dài: "Em có nhận ra hay không?."

Đây là ý gì? Đang có ý đồ gì sao?

"Muốn tôi nhận ra cái gì?." Cô hỏi

"Nhận ra" Anh dừng lại một chút: "Nhận ra sự can đảm của em."

"Anh đừng làm tôi sợ, tôi rất nhát gan.

"Trần Nhược Vũ không chút phản kháng, thừa nhận sự vô dụng của mình. Mạnh Cổ hết chỗ để nói."Alo, bác sĩ Mạnh. Anh muốn tôi nhận ra sự can đảm của mình để làm gì?."

"Em xuống đây rồi tôi nói với em."

"Bác sĩ Mạnh, anh lại trêu đùa tôi, đúng không?."

Mạnh Cổ thở dài: "Rốt cuộc em có xuống gặp tôi không?"

"Anh còn chưa xin lỗi."

"Hừ."

"Anh xem, thái độ anh còn hung dữ như thế."

"Trần Nhược Vũ."

"Làm sao?."

"Em xuống đây, chúng ta gặp mặt."

"Không muốn, tôi phải nghe anh nói xin lỗi trước đã.

"Đầu dây bên kia lại im lặng, nhịp tim của Trần Nhược Vũ lại nhảy tưng tưng, cô cũng không biết làm sao nữa, aiz, cái tính xấu xa này, động một chút là giận dỗi. Đợi một lúc sau, nghe được tiếng Mạnh Cổ nói:"Bỏ đi, bỏ đi, lần này em thắng. Nam tử hán đại trượng phu, nhấc lên được, bỏ xuống được. Trần Nhược Vũ tiểu thư, tôi xin lỗi, lần trước là tôi không lễ phép, là tôi sai rồi.

Như vậy được chưa?."

"Về sau anh phải tử tế với tôi."

"Được."

"Phải lễ phép"

"Được."

"Thật thế sao?."

"Trần Nhược Vũ!"

Trần Nhược Vũ cười hì hì, cảm thấy rất vừa lòng. Còn nói: "Tôi chưa ăn cơm."

"Tôi mời em ăn cơm, được chưa?"

"Được." Giọng nói của cô tuy có chút miễn cưỡng nhưng nụ cười đã rộng ngoác tới mang tai. Cô thấy Mạnh Cổ mở cửa xe đi ra ngoài. Anh ngẩng đầu nhìn cô, vẫy tay với cô.

"Anh chờ một chút, tôi phải thay quần áo."

Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, phi như bay ra tủ tìm quần áo.

Màu xanh? Không đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!