Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ một lúc lâu.
Trần Nhược Vũ tự mình rót rượu, nhấm một ngụm, sau đó hỏi: " Vậy theo anh thì trọng điểm là gì?."
" Trọng điểm là mối tình đầu của tôi đã trở lại, phát ra tín hiệu muốn quay lại." Mạnh Cổ rót một chén rượu, cũng không biết đang nghĩ gì.
" À, đúng rồi, như vậy cô gái xem mắt kia đã hết đất diễn."
" Trần Nhược Vũ, em đừng có lạc đề nữa được không?."
" Đâu có lạc đề, điều này phản ánh ra từ suy nghĩ của anh. Anh nhớ mãi mối tình cũ không quên, chẳng lẽ còn muốn hú hí với đối tượng xem mắt?." Trần Nhược Vũ nhướng cao giọng, lườm anh một cái đầy khinh bỉ.
" Tôi chưa nói là nhớ mãi tình cũ không quên."
" Vậy là muốn hú hí với đối tượng xem mắt."
" Tôi chưa nói là có tình cảm với đối tượng xem mắt."
" Anh quá khó hầu hạ."
" Trong đầu em toàn suy nghĩ chuyện nhảm nhí mới là khó hầu hạ." Mạnh Cổ gắp một miếng sushi, nuốt xuống, hỏi cô: " Trần Nhược Vũ, lúc đó vì sao em theo đuổi tôi?."
"Vì anh đẹp trai. Vì hình dáng nên tôi bị sắc đẹp mê hoặc." Trần Nhược Vũ gắp một miếng sushi, cảm thấy mình có thể thoải mái nói chuyện với anh như này vô cùng vui vẻ.
Nhìn xem, cuộc đời cô cũng có lúc hân hoan như thế này.
" So với bạn trai trước kia đẹp hơn nhiều?."
" Đúng. Bác sĩ Mạnh hơn hẳn anh ta, nghề nghiệp cũng hơn anh ta, kiếm tiền cũng nhiều hơn. Tổng hợp lại, bác sĩ Mạnh anh cao hơn một bậc so với anh ta."
Cô sảng khoái vô cùng, dù có vuốt mông ngựa nhưng cũng làm Mạnh Cổ cười.
" Vậy trọng điểm lần này em nắm bắt được rồi."
" Hừ" Cô khinh bỉ nhìn anh: " Trọng điểm là tôi còn với anh ta yêu nhau, còn anh thì chưa.
"Cô khinh miệt Mạnh Cổ ra mặt. Mạnh Cổ dương dương tự đắc, còn chưa nói đã bị cô cắt lời:" Chờ một chút, chờ một chút. Không cần nói với tôi nguyên nhân vì sao chúng ta không thể yêu nhau, vấn đề này quá sâu sắc, không đáng để thảo luận."
" Em có tương lai rồi đấy."
Mạnh Cổ khinh bỉ cô: " Sao em không thử dũng cảm vượt qua, chuyển bại thành thắng?"
" Đừng cổ vũ tôi." Trần Nhược Vũ nhấm một ngụm rượu:
"Tôi là người không dễ dàng chịu kích động, tôi không tiếp nổi chiêu của anh đâu. Đến lúc đó, bạn gái anh khóc lóc vì có tình địch, tôi ngại lắm."
Mạnh Cổ cười haha, chỉ thiếu nước mắt chưa chảy ra.
" Trần Nhược Vũ, tôi bỗng thấy quen được em là điều rất tốt."
"Đúng vậy, đúng vậy, anh đã tích được phúc rồi. Nên đối tốt với tôi một chút, đừng cả ngày chỉ hung hăng, ăn nói khó nghe với tôi, nên trân trọng tình bạn của chúng ta, nếu không anh nhất định sẽ hối hận. Đến lúc đó, anh tìm được ai để xả rác chứ, ai cùng anh tìm trọng điểm."
Mạnh Cổ vừa cười vừa ăn hai miếng sushi nói: " Xem ra bạn trai em đã rất hối hận nhỉ?."
" Uhm, chắc chắn là thế." Trần Nhược Vũ dùng sức gật đầu: " Có lẽ anh ta đang ở nhà đấm ngực thùm thụp. Hy vọng anh ta đấm thế nào cho tắc nghẽn động mạch vành luôn thì càng tốt."
Mạnh Cổ không nhịn được cười: " Em rủa như vậy còn nói không hận anh ta?."
" Vậy anh cả ngày miệng quạ rủa tôi thì sao, chẳng lẽ anh hận tôi?."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!