Trần Nhược Vũ trợn mắt mồm há hốc.
Lời này nghe giống như cô là đối tượng mắc bệnh tâm thần đang chạy trốn khỏi trại thế?
Trần Nhược Vũ ngây người, cô có tưởng tượng thế nào cũng không thể nghĩ được Mạnh Cổ có thể nói ra những lời như thế này.
Quả nhiên, anh là nhân tài!
Cô hối hận, cô tự kiểm điểm bản thân, cô quá sai rồi, cô không nên ôm ảo tưởng gì với bác sĩ Mạnh Cổ. Có lương tâm, có lòng từ bi? Đối với ai, chứ với bác sĩ Mạnh là một thứ vô cùng xa xỉ.
Đường Kim Tài ngạc nhiên vô cùng, vẻ mặt mẹ Đường thì thay đổi liên tục.
" Tiểu Vũ bị bệnh gì?."
Trần Nhược Vũ nhìn rồi lại nhìn, há miệng nhưng không nói được lời nào. Nhưng, Mạnh Cổ trời sinh có bản tính bình tĩnh:
"Cô ấy có bệnh thấy máu là choáng, cần đi khám ở khoa thần kinh. Thật xin lỗi, chủ nhiệm Lưu rất khó hẹn trước được, phải hẹn trước nhiều ngày, hôm nay tôi phải đưa cô ấy đi đến bệnh viện."
Mẹ Đường sắc mặt vô cùng khó coi, Trần Nhược Vũ tự hiểu trong lòng, thấy máu là choáng có thể người già còn chưa hiểu được tường tận là gì nhưng chỉ cần nhắc đến hai chữ khoa thần kinh nhất định họ sẽ hiểu được. Cho nên, giờ phút này Trần Nhược Vũ mơ hồ cũng hiểu ra được chuyện gì đang xảy ra.
Hơn nữa, vừa rồi cô đi toilet nhiều lần như vậy, sau đó nói chuyện còn lắp bắp liên tục, cuối cùng nói là có việc đột xuất. Đúng rồi, việc cô sực nhớ ra chính là xếp hàng đi khám bệnh?
Tóm lại, chỉ cần tổng hợp tất cả các tình huống vừa xảy ra, đủ để khiến người khác chìm đắm trong vô vàn tưởng tượng.
Quả nhiên, mẹ Đường vội vàng nói: " Trí nhớ Trần tiểu thư sao lại kém như vậy, đi khám bệnh mà cũng quên. Chúng tôi không quấy rầy nữa, A Tài, chúng ta đi thôi."
Nếu chuyện này xảy ra cách đây một phút trước, Trần Nhược Vũ sẽ vui mừng đến mức đứng lên vỗ tay rầm rầm, thế nhưng bây giờ cô lại trơ mắt nhìn mẹ Đường dẫn theo Đường Kim Tài rời đi, trong lòng nảy ra chút đáng tiếc, thật ra cô muốn kéo hai người họ lại để giải thích bệnh thấy máu là choáng không phải bệnh thần kinh, còn khoa thần kinh không phải như mọi người tưởng tượng chỉ điều trị cho những người bị điên, mà còn nhiều bệnh khác.
Thế nhưng, nửa lời cô cũng không thể giải thích được, chỉ nhìn theo bóng dáng hai mẹ con thắm thiết kia rời đi, dần biến mất trong tầm mắt cô.
" Xong rồi, cảm ơn tôi đi.
"Mạnh Cổ đứng bên cạnh kể công. Trần Nhược Vũ" bụp " một phát lên cánh tay bị thương của Mạnh Cổ:
"Không phải đã thông đồng từ trước rồi sao, đã dặn là lấy lí do một người sắp chết ra để nói, sau đó chúng ta cùng bỏ đi. Sao lại nghĩ ra lí do này?."
Mạnh Cổ cau mày lại, xoa xoa cánh tay của mình, sau đó ngồi ở ghế đối diện với Trần Nhược Vũ: " Sao em có thể rủa người khác với những lí do kiểu đó được, lí do này quá thâm độc."
" Độc bằng anh sao?." Trần Nhược Vũ muốn đấm cho anh vài phát, rồi cắn cho anh mấy cái!
" Anh phá hoại danh dự và hình tượng của tôi, đúng là ông vua của độc."
" Tôi đây tôn trọng sự thật, dựa trên chuyện có thật tốn công trau chuốt thêm một ít. Trừ việc em có hẹn với chủ nhiệm Lưu ra, thì những chuyện khác đều là thật. Em có triệu chứng thấy máu là choáng, là chuyện có thật, nếu cần thiết em phải đi khám bác sĩ, để tìm hiểu kĩ hơn về căn bệnh của mình.
Tôi còn chưa nói với bà ấy về triệu chứng sợ người lớn của em, khi nói chuyện với người khác nhịp tim sẽ đập nhanh, dạ dày đau, đổ mồ hôi lạnh, tay chân lạnh, mặt mày sa sẩm. Em xem, đó đều là sự thật, đúng không?
Mặt khác, phải xếp hàng khám bệnh là đối với những người bình thường, nếu có ngày nào đó em thực sự phải tìm tới chủ nhiệm Lưu khám bệnh, cứ nói với tôi một tiếng, tôi có thể giúp em chen ngang."
Trần Nhược Vũ rất muốn hét một tiếng thật to vào mặt anh, rồi lật bàn:
"Bác sĩ Mạnh, loại người như anh, khi nhận lời giúp đỡ người khác sao lại khiến người mang ơn muốn hành hung trả ơn anh vậy? Rốt cuộc anh tu luyện thế nào mà ra được bản lĩnh như này thế?."
" Em biết tôi giúp em là được rồi." Mạnh Cổ hết sức bình thản:
"Em xem, mới nói có hai câu mà đã bỏ cuộc. Em cũng không nên lo lắng làm gì, là người ta tự dẫn con trai mình rời đi. Bọn họ cũng không thể nói là em sai được, sẽ không gây phiền phức cho bạn của em."
Trần Nhược Vũ há mồm rồi lại đóng lại. Lại há mồm, vẫn không biết nên nói gì, rồi lại đóng mồm lại. Cô vừa nghĩ vừa nâng cốc nhấm ngụm nước, điều hòa lại tinh thần.
" Thế nhưng nói rằng phải đến khoa thần kinh khám, tôi nghe qua cũng thấy như tôi bị bệnh tâm thần. Nếu bà ấy trách bạn tôi giới thiệu cho con trai bà ấy một người con gái mắc bệnh thần kinh, thì phải làm sao?."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!