Chọn? Chọn cái gì?
Ý muốn nói cô tự mình chọn một người đàn ông xa lạ để anh ta kiểm tra hoặc là để cho anh khám cho cô?
Trần Nhược Vũ trợn mắt với Mạnh Cổ, nhìn cái biểu hiện bí hiểm kìa, không biết đầu óc của anh đang đi đến con đường nào nữa rồi.
Trần Nhược Vũ lại bị đùa bỡn!
Tuy rằng nhịp tim cô đập nhanh, tuy rằng anh tận tình làm cuộc kiểm tra cho cô nhưng anh vẫn lạm dụng chức danh bác sĩ để lôi cô ra làm trò cười.
Trả thù, tuyệt đối đang trả thù.
Chiêu này nên gọi là gì? Trêu chọc hoặc tự sướng? Hoặc là có oán báo oán, lợi dụng hoàn cảnh để ra tay?
Rất thâm độc, quá vô sỉ!
Trần Nhược Vũ tiếp tục trợn mắt với anh, Mạnh Cổ không hề né tránh, hồn nhiên đáp lại ánh mắt của cô.
Trần Nhược Vũ đột nhiên lên tiếng: " Bác sĩ Mạnh, tôi không kiểm tra, liệu có chết không?."
Mạnh Cổ trả lời một cách thẳng thắn: " Đột nhiên ngất xỉu, bây giờ nhịp tim còn bất thường nếu không kiểm tra rõ ràng, ai cũng không thể biết sẽ có vấn đề gì. Vơi tư cách là bác sĩ, tôi đề nghị cô nên làm cuộc kiểm tra, đừng nên chủ quan."
"Vậy nếu là bạn bè? Anh sẽ đề nghị như thế nào?."
" Tôi sẽ đề nghị cô đừng nên nghĩ nhiều, cứ xem tôi là bác sĩ. Hoặc là cô cảm thấy bác sĩ khác kiểm tra sẽ khiến cô yên tâm hơn, tôi sẽ giúp cô tìm bác sĩ khác."
"Thế nếu là người đàn ông đang được theo đuổi?.
"Trần Nhược Vũ chớp mắt mấy cái, tuy rằng mặt cô vẫn đỏ ửng nhưng cố gắng làm ra vẻ kẻ không hề có tội. Đùa giỡn với cô? Cô tiếp đến cùng. Mạnh Cổ không trả lời ngay, anh nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Vũ, cô cũng nghênh tiếp ánh mắt của anh."Là người đàn ông cô muốn theo đuổi..." Mạnh Cổ lên tiếng, đem âm cuối kéo dài thật dài, rồi lại cười rộ lên, cười đến mức nhịp tim Trần Nhược Vũ đập loạn xạ, rồi khiến cô cảm thấy ghê sợ.
" Tôi sẽ làm kiểm tra điện tâm đồ cho cô, sau đó chụp CT, yêu cầu nằm viện quan sát ba ngày. Rồi đêm nay không cho cô ăn uống để sáng mai kiểm tra nước tiểu, kêu y tá rút 8 ống máu của cô làm xét nghiệm máu, siêu âm B, làm cộng hưởng từ, rồi kiểm tra thần kinh, nội khoa, phụ khoa sau đó mở cuộc hội chẩn.
Một khi phát hiện có vấn đề gì...
"Anh khép ngón trỏ cùng ngón tay cái lại, biểu hiện dù có vấn đề bé xíu đến thế nào:" Tôi sẽ tiếp tục làm nhiều đợt kiểm tra cho cô, chúc cô sớm ngày hồi phục, sức khỏe dồi dào, như vậy cô mới có đầy đủ sức khỏe để tiếp tục chăm chỉ triển khai kế hoạch theo đuổi tôi.
Cô nói xem, tôi nói như vậy có đúng không?."
Trần Nhược Vũ nghe anh nói mà há hốc cả mồm, cố gắng nghiến răng đáp lại: " Đúng! Bác sĩ Mạnh nói rất đúng, tôi nhất định phải tu dưỡng tinh thần, duy trì chân tình, chăm chỉ theo đuổi bác sĩ Mạnh!."
Mạnh Cổ cười đến lộ cả hai cái răng nanh trắng sáng: " Vậy tôi giúp cô làm thủ tục, đêm nay nhập viện."
" Bác sĩ Mạnh.
"Trần Nhược Vũ giữ chặt cánh tay của Mạnh Cổ. Mạnh Cổ mỉm cười nhìn cô. Thấy anh cười, lời cô định nói là mình không có tiền nhập viện đều nuốt trở lại cuống họng. Nếu để anh biết cô yếu thế hơn anh, há chẳng phải càng khiến anh đắc ý?" Bác sĩ Mạnh, anh nhất định phải sắp xếp tôi là bệnh nhân của anh, như vậy ngày nào tôi cũng được ngắm anh. Mỗi ngày nhìn thấy anh tôi mới vui vẻ được, không cần phải chịu cảnh tương tư." Cô nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu từng chữ.
" Cô yên tâm."
Mạnh Cổ tiếp tục mỉm cười: " Cô nhất định sẽ là bệnh nhân của tôi, như vậy tôi mới có quyền quyết định đề nghị cô đi làm kiểm tra, rồi kê thuốc cho cô, kiếm được tiền của cô, để cô mắc nợ tôi."
" Vậy làm phiền bác sĩ Mạnh!.
"Nói chán chê nhưng cô vẫn nắm chặt tay Mạnh Cổ. Mạnh Cổ cũng rất bình tĩnh không rút tay mình ra, cười nói:" Tôi đã nói rồi, cô thích nắm tay của tôi ghê."
" Bác sĩ Mạnh quả nhiên rất hiểu lòng người."
Không lôi kéo cũng được. Nhưng phải làm sao để anh không đi làm thủ tục đây?
" Nghe nói bác sĩ nếu kê đơn linh tinh cho bệnh nhân, bắt bệnh nhân đi làm nhiều cuộc kiểm tra không cần thiết, bệnh nhân có thể đâm đơn kiện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!