Hà Tuấn nhìn cô, ánh mắt đầy ý dò xét tại sao cô lại ở biệt thự Ninh gia như thế này.
Thấy như thế, Thẩm Thiên Hương thở dài, nếu như không giải thích rõ ràng nhất định người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho cô mà.
"Tôi làm bảo mẫu ở đây, được Ninh Giang Thành nhận vào làm."
"Bảo mẫu?" Hà Tuấn cau mày.
"Đúng vậy, tôi làm bảo mẫu cho tiểu thiếu gia nhà này, là Ninh Tường Gia."
Thẩm Thiên Hương bình tĩnh đáp.
Hà Tuấn nhìn cô, sau đó nhìn cửa Ninh gia.
Làm bảo mẫu ở đây sao? Lại còn ở chung một chỗ với Ninh Giang Thành thế này.
Người đàn ông đó…
"Cô có muốn đổi công việc không?" Hà Tuấn bất ngờ hỏi.
"Tôi có thể tìm công việc khác cho cô."
"Hả? Bác sĩ Hà…sao anh lại…"
"Cô Thẩm.
Nơi này cô không nên bước chân vào đâu." Hà Tuấn nghiêm túc nói, anh nhìn cô.
Thẩm Thiên Hương im lặng, hình như Hà Tuấn đang muốn nhắc nhở cô điều gì đó.
Cô cũng biết rõ chứ, Ninh gia không thể ở lại lâu, nhất là ở gần Ninh Giang Thành.
"Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Hà, nhưng tôi đã chọn công việc này rồi, tôi sẽ không đổi ý đâu."
Thẩm Thiên Hương nói, mục đích cô lao thân mình vào nơi này chỉ để gần con trai ruột mình.
Đã vào được rồi, cô không thể nói rời đi là rời đi.
Vả lại...
Thấy Thẩm Thiên Hương đã nói vậy rồi Hà Tuấn cũng không nói gì thêm.
Cô đã quyết định như thế anh cũng không có quyền hạn gì ngăn cản cô làm việc ở đây.
"Thôi được rồi, cô nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Sau này nếu có gì khó khăn cứ gọi tôi."
"Cho dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng ở bên cạnh cô."
Thẩm Thiên Hương nhìn Hà Tuấn, cô mỉm cười, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô như vậy.
"Cảm ơn bác sĩ Hà.
Tôi vào nhà trước, tạm biệt.
Cảm ơn vì ngày hôm nay."
Nói rồi Thẩm Thiên Hương mở cửa xe, cô rời khỏi xe của Hà Tuấn rồi lại gần cổng nhấn chuông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!