Chương 7: Không Hề Để Mắt Đến

Hà Tuấn lâu ngày không gặp lại cô, vừa nhìn thấy Thẩm Thiên Hương liền hỏi liên tục, dường như gặp được cô ở đây làm cho Hà Tuấn mừng như được mùa vậy.

Nhận những câu hỏi dồn dập từ phía Hà Tuấn, Thẩm Thiên Hương nhất thời không biết nên trả lời như thế nào nên chỉ đành im lặng cúi mặt, vào tình huống này cô có chút khó xử làm sao.

Thấy Thẩm Thiên Hương im lặng không bảo gì, Hà Tuấn thấy mình hỏi mấy câu như thế không đúng, nhưng nhìn cô gái nhỏ này chống chọi lại với mọi khó khăn như thế này anh chỉ muốn chạy đến bảo vệ.

Thẩm Thiên Hương chính là nữ nhân nhìn vào chỉ muốn che chở mà thôi.

Hà Tuấn nhìn Thẩm Thiên Hương, anh vội đổi chủ đề để cho bầu không khí giữa cả hai thoải mái hơn: "Tôi có thể xin số điện thoại của cô không? Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, sau này nếu có khó khăn gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình."

Thẩm Thiên Hương nhìn Hà Tuấn, cô thấy thế cũng hợp tình hợp lý đành gật đầu, sau đó đọc số điện thoại của mình cho anh.

Biết được số của cô, Hà Tuấn vui vẻ đến lạ.

Lúc này anh nhớ ra cuộc hẹn của mình và ba, nhưng nhìn thấy Thẩm Thiên Hương ở đây anh liền không muốn rời đi chút nào.

Anh cảm thấy đây là cơ hội cũng là sự bắt đầu của mình với cô gái này, vẫn nên nắm bắt thời cơ thì hơn.

"Cô ngồi đây đợi tôi chút nhé."

Nói rồi Hà Tuấn quay người đi, anh lấy điện thoại gọi cho ba mình.

"Ba, buổi hẹn hôm nay con không thể đến rồi.

Con có việc, con xin lỗi vì sự đột ngột này."

Nói rồi anh cúp máy.

Thẩm Thiên Hương ngồi đằng xa nhìn anh, bỗng dưng bụng truyền đến cảm giác đau đớn, cô nhăn mặt lại, sao cái cảm giác này…

Thôi xong rồi… như thế này chết cô thật rồi.

Hà Tuấn đi đến, anh hỏi cô: "Cô có vẻ như đang đợi ai nhỉ? Vậy tôi có thể ngồi đây đợi cùng cô được không?"

Thẩm Thiên Hương miễn cưỡng, anh liền ngồi xuống ghế.

Cô một tay ôm bụng, sớm không đến muộn không đến, đang yên đang lành ở Ninh thị như thế này lại đến là sao bà dì của tôi ơi?

Nhìn thấy Thẩm Thiên Hương cứ nhăn mặt, Hà Tuấn lo lắng vội hỏi: "Cô làm sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào không?"

Thẩm Thiên Hương miễn cưỡng lắc đầu, chuyện như thế này cô làm sao nói với người đàn ông này đây chứ?

Đúng là dồn cô vào thế bí thật mà.

Chuyện như thế này cô làm sao nói với bác sĩ Hà được chứ?

Vả lại…

"Đừng giấu tôi, tôi là bác sĩ, nếu không khỏe cứ nói tôi."

Hà Tuấn lo lắng bảo tiếp, Thẩm Thiên Hương nhìn anh, bụng bên dưới cứ truyền đến cảm giác đau như chết đi sống lại.

Cô đặt tay lên vai anh, kéo Hà Tuấn sát lại rồi nói.

"Tôi…đến kì kinh nguyệt."

Hà Tuấn nghe xong liền hiểu vấn đề.

"Có thể giúp tôi… Mua giúp tôi băng vệ sinh có được không?" Thẩm Thiên Hương đỏ mặt nói, việc thế này lại đi mở lời nhờ một người đàn ông xa lạ, đúng là xấu hổ chết đi được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!