Chương 4: Tôi Chỉ Cần Tiểu Thiếu Gia

Đến nơi, Thẩm Thiên Hương cùng Ninh Tường Gia chơi đùa ngoài biển rất vui vẻ.

Không ngờ có ngày lại được ở bên cạnh con trai mình đi du lịch như thế này, Thẩm Thiên Hương tận hưởng cảm giác vui vẻ này khi ở cạnh con.

Ninh Tường Gia cầm súng nước lên bắn về phía cô, Thẩm Thiên Hương bị bắn trúng không tránh được, rất nhanh quần áo trên người đã ướt sũng, cô đưa tay lên chắn lại.

"Tiểu thiếu gia…tha tôi đi…" Thẩm Thiên Hương nói.

"Không phải dì đang rất vui sao?" Ninh Tường Gia không dừng lại, cả hai cứ thế một người đuổi một người chạy trên cát.

Nhưng Thẩm Thiên Hương không để ý rằng đường cong trên cơ thể mình đang lộ ra…

Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ đến nơi liền tớ phòng nghỉ ngơi một chút, cả hai ngồi ở ngoài uống nước ngắm cảnh thì lại thấy Thẩm Thiên Hương và Ninh Tường Gia ở ngoài kia.

Thấy một lớn một nhỏ chơi vui đến vậy, thêm lại nhìn thấy Thẩm Thiên Hương ăn mặc thế kia còn cố tình để lộ ra đường cong, Cao Mỹ Lệ nhăn mặt lại…cô ta đang cố tình sao? Muốn quyến rũ Ninh Giang Thành?

Cao Mỹ Lệ nhìn anh, nhìn thấy anh không để mắt đến Thẩm Thiên Hương thì yên tâm, trong mắt Ninh Giang Thành có lẽ chỉ có một mình cô thôi.

Nhưng Cao Mỹ Lệ không hề biết, trước khi cô ta nhìn lấy thì Ninh Giang Thành đã để mắt tới Thẩm Thiên Hương ở ngoài kia một chút rồi.

"Hai người bọn họ chơi vui thật."

"Lâu rồi mới thấy Tiểu Gia vui vẻ vậy."

Câu nói của Ninh Giang Thành làm Cao Mỹ Lệ cứng đờ người.

"Đúng vậy."

"Lâu rồi em mới thấy thằng bé như thế."

Lúc này Cao Mỹ Lệ đã cảm nhận rõ một điều rằng…Thẩm Thiên Hương kia chính là mối nguy hiểm của mình.

Sau khi chơi đùa vui vẻ, Thẩm Thiên Hương và con trai cùng về phòng.

Cả hai tắm rửa xong thì ngã người lên giường nằm nghỉ mệt.

"Mệt chết tôi thật mà…" Thẩm Thiên Hươn xoay người nhìn con trai mình.

Ninh Tường Gia từ từ tiến tới chỗ cô.

"Này dì."

"Dì nghĩ thế nào về ba tôi?" Ninh Tường Gia bất ngờ hỏi.

Nhận được câu hỏi cô ngớ ra, sau đó đáp: "Ông chủ vừa đẹp trai vừa tài giỏi, bên cạnh lại có vị hôn thê xinh đẹp như thế.

Đúng là một cuộc sống khiến người ganh tị muốn có."

"Chỉ thế hôi."

"Này dì…" Ninh Tường Gia nắm lấy tay cô.

"Hửm?"

"Ba của tôi tuy hơi lạnh nhạt, lúc nào cũng gây áp lực cho người khác nhưng ông ấy rất tốt đấy, dì nói xem, dì có muốn…"

"Tiểu thiếu gia, được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!