Ninh Giang Thành chạy hết tốc lực đến bệnh viện, ở ngoài phòng cấp cứu anh không ngừng lo lắng cứ đi qua đi lại, Liễu Huy chạy theo sau cuối cùng cũng đuổi kịp đến.
Nhìn vẻ lo lắng của Ninh Giang Thành anh im lặng quan sát, tên Ninh Giang Thành này đừng nói là…
Ninh Giang Thành và anh đang cùng nhau đi gặp đối tác, nào ngờ nhận được điện thoại từ cảnh sát báo rằng Thẩm Thiên Hương xảy ra chuyện thế là cả hai chạy đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
Cũng không ngờ được đang yên đang lành lại xảy ra chuyện thế này, vừa nhận được tin Ninh Giang Thành lại không suy nghĩ, bỏ cả hợp đồng quan trọng chạy đến đây vì Thẩm Thiên Hương.
"Cậu bình tĩnh đi" Liễu Huy đi đến vỗ vai Ninh Giang Thành.
Anh ngồi gục dưới sàn, tay ôm đầu trông rất đau khổ, ngay lúc này anh thật sự rất sợ mất đi Thẩm Thiên Hương, miệng không ngừng cầu xin cô đừng xảy ra chuyện gì.
…
Hai tiếng sau.
Bác sĩ lúc này bước ra, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương cũng được đẩy ra ngoài Ninh Giang Thành chạy đến hỏi bác sĩ: "Bác sĩ…cô ấy…"
"Bệnh nhân đã không sao rồi, nhưng vì bị thương nặng nên phải nhập viện dài lâu để quan sát tình hình và sức khỏe." Bác sĩ nhìn anh rồi nói.
Ninh Giang Thành nghe xong liền ngã ra phía sau, cũng may là Liễu Huy đỡ lấy kịp.
Cũng may là không sao rồi, nếu không Ninh Giang Thành sẽ phát điên mất.
"Đấy, tôi đã nói rồi mà, cô ấy sẽ không sao đâu" Liễu Huy nhìn Ninh Giang Thành nói.
"Cũng may…cũng may là không sao rồi…" Ninh Giang Thành lẩm bẩm, anh đứng dựa vào tường thở nhẹ ra.
Liễu Huy nhìn Ninh Giang Thành, định hỏi chuyện hợp đồng tính sao đây, nhưng lúc này anh nghĩ chuyện công việc tốt hơn đừng nhắc đến thì hơn…
Vì Ninh Giang Thành còn tâm trạng đâu mà nhớ đến chuyện đó chứ, ngay từ đầu cậu ta đã sẵn sàng bỏ mọi thứ chạy đến đây vì Thẩm Thiên Hương rồi mà.
…
Thẩm Thiên Hương tới tận nửa đêm tỉnh dậy, cô mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, trong đầu cô lúc này hiện lên hình ảnh lúc xảy ra tai nạn, cô nhớ rằng mình đang sang đường nào ngờ có một chiếc xe lạ chạy đến tông phải cô, tài xế trên xe tông cô xong lại bỏ đi, trước khi ngất đi cô chỉ biết bản thân mình rất đau đớn, mọi người xung quanh cũng chạy đến không ngừng gọi cô.
Thẩm Thiên Hương muốn xoay người nhưng cả cơ thể vừa đau vừa nhức, Ninh Giang Thành lúc này quay lại phòng bệnh, thấy cô đã tỉnh lại anh liền chạy đến: "Thiên Hương…"
Thẩm Thiên Hương nhìn anh, không hiểu sao vừa thấy người đàn ông này cô lại yên tâm, thấy anh ở đây cô biết mình vẫn còn sống tốt lắm.
Ninh Giang Thành đi đến nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên, anh vội hỏi: "Cô thấy thế nào rồi? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?"
Thẩm Thiên Hương lắc đầu: "T…tôi không sao…"
"Tôi khát nước…anh có thể rót cho tôi một li nước…được không?" Thẩm Thiên Hương nhìn anh.
Ninh Giang Thành vội vội vàng vàng quay sang rót nước rồi đưa cho cô, lúc này cô nói gì anh cũng nghe theo cả.
Uống nước xong Thẩm Thiên Hương thấy thoải mái hơn được một chút, cô nhìn anh rồi nhỏ giọng hỏi: "Con trai…đã biết chưa?"
"Tường Gia…thằng bé…"
"Tôi không nói cho thằng bé biết, Tường Gia có hỏi cô sao giờ này chưa về nhà, tôi đã nói dối giúp cô, nói với thằng bé hôm nay cô phải ở lại công ty tăng ca rồi" Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương nghe vậy thì yên tâm rồi, cô lại hỏi Ninh Giang Thành: "Tôi còn ngỡ mình sắp chết rồi chứ."
Ninh Giang Thành đưa tay lên xoa đầu cô: "Ngốc, làm sao tôi có thể để cô mất mạng như vậy chứ? Tôi đã nói sẽ bảo vệ cô mà."
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì bật cười: "Anh cũng thật biết đùa đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!