Thẩm Thiên Hương đứng nhìn cả hai ân ân ái ái trước mặt mình mà đầu óc quay cuồng, cô cứ nhìn họ cho đến khi Ninh Giang Thành lên tiếng làm đứt quãng dòng suy nghĩ của cô đi.
"Em đến đây có việc gì?" Ninh Giang Thành nhìn Cao Mỹ Lệ hỏi.
"Em đến tìm anh để đi xem đồ cưới mà."
Cao Mỹ Lệ tay ôm chặt lấy anh, dường như đang muốn đánh dấu chủ quyền anh là của mình trước mặt Thẩm Thiên Hương vậy.
"Anh biết rồi."
Ninh Giang Thành ôm lấy Cao Mỹ Lệ, mắt lại đảo về phía Thẩm Thiên Hương.
Còn cô đứng ở đó mặt vẫn cúi gầm xuống, không hiểu hai người bọn họ chỉ mới lần đầu gặp nhau như thế này lại có cảm giác quen thuộc đến lạ.
Ninh Giang Thành cứ cảm thấy mình có gì đó với cô gái này.
Cao Mỹ Lệ thấy Ninh Giang Thành nhìn cô gái trước mặt, bây giờ cô ta mới để ý đến sự xuất hiện của Thẩm Thiên Hương.
Cái nhìn đó…anh từ trước đến nay chưa dành cho cô.
Cao Mỹ Lệ xoay đầu, nhìn Thẩm Thiên Hương đứng đó rồi hỏi: "Ai vậy anh?"
"Là bảo mẫu của Tiểu Gia."
Thẩm Thiên Hương nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh, Ninh Giang Thành bình tĩnh nói: "Cô được nhận rồi."
Thẩm Thiên Hương tròn xoe mắt, cô vui mừng, cuối cùng cô cũng qua được một ải rồi, như vậy sẽ được ở gần con trai của mình hơn.
Cao Mỹ Lệ thấy thế liền nhớ ra gì đó, cô ra cầm túi xách lên lấy ra bên trong một cái đồng hồ rồi nhìn anh bảo: "Thành, em có đem cho Tiểu Gia một cái đồng hồ này."
Ninh Giang Thành nhìn Cao Mỹ Lệ, cô ta liền nói: "Em muốn tặng quà cho con, dù sao chúng ta cũng…"
"Được rồi."
Ninh Giang Thành cầm lấy, anh xoay đầu gọi: "Dì Lưu."
Dì Lưu từ bên trong bước ra, đây chính là người chăm sóc cho Ninh Tường Gia, cũng là người thân thiết với thằng bé nhất, cũng là người mà Tường Gia tin tưởng xem là quan trọng nhất.
"Dì dẫn cô ấy đi gặp Tường Gia đi, bảo rằng đó là bảo mẫu của thằng bé."
Dì Lưu gật đầu, quay sang nhìn Thẩm Thiên Hương.
"Cầm lấy và đưa cho thằng bé."
Ninh Giang Thành đưa đồng hồ cho cô, Thẩm Thiên Hương nhận lấy rồi quay lưng rời đi cùng dì Lưu.
Ninh Giang Thành tay ôm Cao Mỹ Lệ nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo sau bóng lưng của Thẩm Thiên Hương.
Cô gái đó…
Cao Mỹ Lệ nhận ra điều bất thường, cô ta bất ngờ lấn tới hôn lên môi anh: "Thành, anh làm sao thế?"
"Không sao."
Ninh Giang Thành ôm lấy Cao Mỹ Lệ, mày bị gì thế này, cũng chỉ mới gặp cô gái đó mà thôi…việc gì lại cứ để mắt đến chứ?
Trực giác của phụ nữ mách bảo cho Cao Mỹ Lệ biết rằng có điều không ổn ở đây, cô bảo mẫu mới đến đó là ai chứ? Sao lại có thể để cho Ninh Giang Thành chú ý đến như vậy?
Thẩm Thiên Hương đi theo sau dì Lưu, vừa đi dì ấy vừa nói về Ninh Tường Gia và những điều cần chú ý ở nơi này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!