Chương 12: Mẹ Nhỏ

Hạ Tuấn nhìn cô, Thẩm Thiên Hương mỉm cười đứng lên, cô bảo: "Bác sĩ Hạ vẫn nên tìm một người khác tốt hơn tôi đi, tôi dù sao cũng là mẹ một con rồi, tôi cũng chỉ toàn tâm toàn ý muốn chăm sóc cho con."

"Vì vậy xin lỗi bác sĩ Hạ" Thẩm Thiên Hương bảo.

Hạ Tuấn biết mình bị từ chối, anh thở dài rồi cũng đứng lên đáp: "Xem ra tôi không có cơ hội rồi."

"Tôi xin lỗi." Thẩm Thiên Hương nói.

Cô không hỏi tại sao người đàn ông này lại thích cô khi cả hai chỉ mới gặp nhau có vài lần, cô cũng không cần suy nghĩ gì nhiều mà liền từ chối.

Bản thân Thẩm Thiên Hương không còn tin vào tình yêu nữa, cô cũng không dám mở lòng với ai, bây giờ cô chỉ muốn mình chăm sóc tốt cho con, bù đắp cho Ninh Tường Gia tình cảm mà thằng bé thiếu thốn trước đó.

Hạ Tuấn ra về, tạm biệt Hạ Tuấn, Thẩm Thiên Hương xoay người đi vào trong.

Người đàn ông đó rất tốt, nhưng cô cũng rất tiếc.

Cũng có thể anh chỉ là nhất thời có tình cảm với cô, tốt hơn là không nên bước chân sâu vào nữa.

Buổi tối.

Ninh Tường Gia ngồi trên bàn ăn cứ gật gà gật gù, Thẩm Thiên Hương lúc này không ăn cơm tối cùng thằng bé, cô đang ở trên tầng dọn dẹp gì đó.

Ninh Tường Gia cố gượng ăn hết bữa tối nhưng rồi không thể, trước mắt thằng bé tối đen như mực, cứ thế rồi ngã khỏi ghế.

"Tiểu thiếu gia!!!" Dì Lưu đang dọn món đem ra thì thấy Ninh Tường Gia nằm dưới sàn, dì vội vàng chạy đến đỡ lấy Ninh Tường Gia lên, người trong nhà lúc này cũng chạy lại xem Ninh Tường Gia bị gì.

Đúng lúc Thẩm Thiên Hương vừa dọn dẹp xong, nhìn thấy mọi người tụ lại một chỗ cô cũng vội chạy đến, thấy con trai nằm dưới đất liền hốt hoảng cả lên: "Tiểu…tiểu thiếu gia…"

Thẩm Thiên Hương ôm lấy con, cả người thằng bé rất nóng, lúc này Ninh Tường Gia đã chìm vào mơ mơ màng màn, muốn gọi tên cô cũng không được nữa.

Dì Lưu vội đứng lên chạy đi gọi bác sĩ đến, những người còn lại thì giúp Thẩm Thiên Hương đưa Ninh Tường Gia về phòng.

Thẩm Thiên Hương ngồi bên cạnh giường, cô nắm lấy tay Ninh Tường Gia, nhìn con trai bị bệnh thế này cô thật sự rất đau lòng.

Bác sĩ đến khám bảo rằng chỉ bị sốt nhẹ, nghỉ ngơi uống thuốc rồi sẽ khỏi.

Thẩm Thiên Hương nghe thế thì yên tâm được một chút, cô cũng ngồi bên giường của thằng bé đến tận bây giờ.

Lúc này đã là nửa đêm, Ninh Tường Gia vẫn chưa tỉnh dậy, cũng chưa hạ sốt được, có lẽ sáng hôm nay khi ra ngoài cô đã không cản thằng bé để Ninh Tường Gia chạy lung ta lung tung để bây giờ đổ bệnh như thế này.

"Mẹ…mẹ…"

"Tường Gia… muốn có… mẹ…" Ninh Tường Gia nói mớ, Thẩm Thiên Hương vội nắm lấy tay con rồi trấn an.

"Mẹ đây… mẹ ở bên cạnh con này…" Thẩm Thiên Hương đau lòng nói, nước mắt cũng rơi xuống lúc nào không hay.

Ninh Tường Gia lúc này mở mắt ra nhìn mọi thứ, đầu óc còn choáng váng, trước mặt cũng hơi mơ mơ màng màng, nhưng thằng bé cảm nhận được Thẩm Thiên Hương đang bên cạnh mình.

"Tiểu thiếu gia…"

"Mẹ…" Ninh Tường Gia đưa tay ra, thằng bé chạm vào mặt cô.

Thẩm Thiên Hương mỉm cười, cô nắm lấy tay thằng bé: "Mẹ đây, mẹ ở đây…"

"Mẹ…đừng bỏ con…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!