Chương 8: Tiểu biệt

Ánh trăng như nước, chuyện cũ xa xôi.

Mười năm trong núi, năm tháng tựa như một dải lụa mềm ngâm trong nước, êm

dịu đẹp đẽ. Mà những ngày qua quả thật là một cơn ác mộng, như hòn đá

ném xuống mặt hồ, nổi lên gợn sóng. Nếu không phải Kế Diêu, nàng giờ

phút này chỉ sợ đã tự tuyệt ở Liễu Sao các. Nhớ tới Thư Thư, nàng không

khỏi rùng mình. Nguyên lai trên thế gian còn có nam nhân như vậy, cùng

với Kế Diêu hoàn toàn bất đồng. Nếu Kế Diêu là trời quang trăng sáng,

hắn chính là sóng ngầm cuồn cuộn, nghĩ đến đây nàng âm thầm ảo não, mới

vừa rồi hẳn là ỷ vào có Kế Diêu làm chỗ dựa, hung hăng mắng hắn vài câu

hả giận.

Nghĩ vậy, trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều, dần dần bình tĩnh trở lại.

Nàng nằm xuống giường kéo chăn, nghĩ đến Kế Diêu vừa rồi ở trong này ngủ,

dưới chăn giống như còn sót lại hơi ấm của hắn, một loại hơi thở làm cho người ta cảm thấy an lòng, chính là như người bệnh trông mong có thuốc

lâu ngày, rốt cuộc tâm định như nước.

Nàng bên môi hiện lên một nụ cười yếu ớt, suy nghĩ dần dần trôi xa, mông lung vào giấc ngủ.

Trời vừa hửng sáng, Kế Diêu đứng trước phòng Tiểu Từ, bàn tay nâng lên lại

hạ xuống, qua vài lần, rốt cuộc gõ cửa. Không có động tĩnh.

Hắn nhìn chính mình một một đôi chân trần, bất đắc dĩ đập cửa, vẫn không có động tĩnh.

Trong lòng hắn cả kinh, đẩy cửa ra, nhìn thấy trên giường có người, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Hắn khẽ đi tới trước giường, mặc giày vào, vừa nâng mi mắt thấy nàng vẫn

còn đang ngủ, trên giường rơi xuống từng tia nắng sớm, mơn man trên lông mi nàng, có một cái bóng nho nhỏ.

Hắn thở dài, Kỳ thật trong lòng nghĩ lại mà sợ không thôi.

Ngày ấy, hắn mang theo phong thư xuống núi, hỏi qua rất nhiều người nhưng

không ai biết Hoạ Mi sơn trang. Sau đó hắn tìm Tiểu Chu, mới biết hóa ra Họa Mi sơn trang ở kinh thành, có tiếng trên giang hồ đã hai mươi năm.

Hắn giục ngựa chạy tới kinh thành, không đến nửa ngày, đến được Họa Mi sơn

trang, lại nghe hạ nhân cho biết chủ nhân đã đi Liễu Sao các. Đợi hắn

biết Liễu Sao các là thanh lâu, suýt chút nữa tim phổi nứt ra.

Hoàn hảo, ông trời hậu đãi, nàng bình yên vô sự, bất quá xem ra bị dọa không nhẹ, suy nghĩ lại có chút hồ đồ, đêm qua, vừa hôn vừa nói một câu kia,

thực là dọa chết hắn. Thực ra, nàng rất hiếm khi như thế. Nhớ tới hai

năm sống chung gây sự vô cớ, khóe môi hắn có chút nhếch lên, vừa buồn

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!