Khi Lâm Duyệt bay đến Đông cung đã là lúc đêm khuya thanh vắng, trong tẩm điện của Tề Nhiễm không có người hầu hạ, bốn phía yên lặng, có điều Tề Nhiễm còn chưa ngủ. Y đang nhìn sữa đông hoa hồng đã nguội mà Mai phi sai người đưa sang đến xuất thần. Lại nói, sữa đông hoa hồng này là món điểm tâm mà y thích ăn nhất, Mai phi vẫn luôn dùng bếp riêng trong cung của bà, tự tay làm rồi sai người mang sang.
Nhiều năm nay Tề Nhiễm vẫn không thay đổi khẩu vị, cũng không phải là y thích đến nỗi nhất định phải ăn món này, mà chỉ vì thích tình cảm ẩn chứa bên trong nó. Nó khiến y có cảm giác mình vẫn có mẹ, Mai phi là dì ruột của y, cũng là mẹ của y. Chỉ đáng tiếc, tình cảm là giả, cũng giống như món ăn đã nguội này, cầm trên tay có thể lạnh thấu tim.
Lần trước sau khi bóng đen kia rời đi, phụ hoàng và Mai phi cùng đến. Sau đó nữa, thái y đương nhiên là không khám ra đượ nguyên nhân y ngất xỉu, chỉ có thể nói gần đây y quá lao lực, sức khỏe yếu đi. Trong lúc thái y kê đơn thuốc, phụ hoàng và Mai phi đến bên giường thăm y.
Y vốn là người giỏi che giấu cảm xúc, nhưng khi đó có lẽ vẫn còn chịu ảnh hưởng của chén rượu độc kia, hoặc có lẽ gì nhìn thấy Mai phi khiến cho trái tim đau đớn khó chịu, y cuối cùng vẫn không khống chế được tình cảm, dù Mai phi tỏ ra quan tâm đến mấy, sắc mặt y vẫn khó chịu, giọng điệu cũng lạnh nhạt.
Mai phi tưởng rằng do y không thoải mái, chỉ ôn tồn căn dặn y nghỉ ngơi cho tốt, chứ không nghĩ nhiều. Đương nhiên, dù có tính toán đến đâu thì bà ta cũng không nghĩ đến việc Thái tử đã chết đi rồi sống lại.
Có lẽ vì muốn dỗ y, Mai phi lại nhắc đến chuyện y cần thành hôn, sắc lập Thái tử phi. Trước ngày y ngất xỉu, Mai phi từng hỏi riêng y thấy An Ninh thế nào, khi đó y tất nhiên là rất hài lòng về An Ninh, cũng bày tỏ suy nghĩ của mình với Mai phi.
Cũng may là chuyện thành hôn của Thái tử khác với người thường, còn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, cần tiêu tốn một khoảng thời gian dài. Mà phụ hoàng từ trước đến nay vẫn luôn lắng nghe ý kiến của y, ngoài ra y lại thể hiện rằng mình không khỏe, không muốn thảo luận chuyện này, nên đề tài đó bị gác lại.
Có điều Tề Nhiễm hiểu rõ, Mai phi chắc chắn sẽ tìm cơ hội nói cho phụ hoàng suy nghĩ của y, nhưng mà lần này, bất kể là phụ hoàng mở lời vàng, y cũng có thể làm cho chuyện không thành.
Khi Tề Nhiễm đang suy nghĩ chuyện này, ánh mắt lạnh đi, gương mặt không có biểu cảm. Nhưng điều này không có nghĩa là y dễ chịu, ngược lại y rất khó chịu, chẳng qua là y không muốn bày tỏ, cũng không muốn cảm nhận.
Đúng lúc tâm trạng y tồi tệ nhất, Lâm Duyệt bay vào.
Lần này Lâm Duyệt đi qua cửa sổ, trong phòng không còn ai khác, đương nhiên nếu có thể cũng không ai thấy được hắn. Tề Nhiễm đang trong lúc tâm trạng nặng nề khó chịu, đột nhiên lại nhìn thấy một bóng đen cao bằng người thật đang vặn vẹo xuyên qua cửa sổ tiến vào phòng. Nếu là người khác nhìn thấy cảnh này, nói không chừng đã hoảng sợ mà kêu gào rồi.
Cũng may Tề Nhiễm là người từng chết một lần, trải nghiệm của bản thân y đã rất khó tưởng tượng rồi, cho nên đối diện với sự việc này, y vẫn tương đối bình thản. Hơn nữa lần trước y chìm vào giấc mộng về cái chết đời trước, mãi không thể tỉnh lại, còn là nhờ bóng đen này kéo y về.
Tề Nhiễm chớp chớp mắt, tập trung nhìn vào bóng đen đang bay đến trước mặt. Bóng đen kia kéo dài hơn một chút, trông hơi vặn vẹo, Tề Nhiễm trợn to mắt, lúc y cảm thấy mình sắp nhìn cái bóng này thành hình người rồi, y phát hiện bóng đen đang quơ tay trước mắt mình.
Có điều, cái thứ này tuy trông như một người, nhưng lại đen thui, không ai nhìn ra được nó thật ra là cái gì. Tề Nhiễm nghĩ mình phải thăm dò cẩn thận thứ này mới được.
Tề Nhiễm im lặng đánh giá Lâm Duyệt, còn Lâm Duyệt thì không biết trong mắt Tề Nhiễm hắn chỉ là một cái bóng đen, không có mắt mũi gì cả, hắn chỉ biết vị Thái tử này có thể nhìn thấy hắn, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn bay đến trước mặt Tề Nhiễm, ngồi xuống, thầm nhủ tố chất tâm lý của Thái tử thời cổ đại cũng thật cao, nhìn thấy một linh hồn như hắn mà cũng không biến sắc, đúng là người có khí phách.
Tề Nhiễm không biết bóng đen kia đang nghĩ gì, y chỉ nghĩ không muốn thua khí thế, nên cứ nhìn chằm chằm.
Lâm Duyệt cũng là người kiên nhẫn, hắn thấy Thái tử tuổi còn trẻ mà gặp phải sự việc quỷ dị cũng không hoảng loạn, thậm chí không lên tiếng hỏi, thì hắn cũng bình thản. Dù sao thì mình là một linh hồn, hắn không thấy đói cũng không biết mệt.
Hai người, không, một người một hồn cứ thế lặng lẽ nhìn nhau giữa tẩm điện của Tề Nhiễm trong một thời gian dài, tựa như ai lên tiếng trước thì người đó thua. Ánh nến trong phòng mờ dần, bên ngoài gió lạnh dang rít gào.
Hai người còn đang lặng lẽ so đấu, nội giám thân cận của Tề Nhiễm là Cát Tường cuối cùng cũng không nhịn được, đi gõ cửa tẩm cung của Tề Nhiễm, sau đó đứng bên ngoài khuyên lơn: "Thái tử điện hạ, đêm đã khuya, trời lại rất lạnh, sáng sớm mai ngài còn phải đi thỉnh an Hoàng thượng, nên sớm nghỉ ngơi thôi. Hoàng thượng và Mai phi nương nương mà biết chuyện nửa đêm ngài không ngủ yên, sợ rằng lại lo lắng."
Tề Nhiễm thu hồi ánh mắt nhìn Lâm Duyệt, ho khan một tiếng: "Biết rồi, ngơi lui xuống đi, không cần gác đêm."
Cát Tường đứng trước cửa do dự một phen, sau cùng vẫn không dám khuyên nữa.
Cát Tường phá vỡ trận thi đấu vô hình của Tề Nhiễm và Lâm Duyệt, Tề Nhiễm cũng không trẻ con đến mức muốn tiếp tục, y đặt đĩa sữa đông hoa hồng đã nguội sang một bên, sau đó rót cho mình và Lâm Duyệt một chén trà, lặng lẽ cầm trong tay.
Lâm Duyệt đột nhiên cảm thấy buồn cười, nói: "Ngươi nhìn thấy ta." Lần này là một câu khẳng định.
Tề Nhiễm hỏi: "Ngươi là ai?"
Lâm Duyệt tưởng rằng Thái tử hỏi vậy là vì thấy hắn ở trong cung, mà Lâm Duyệt vì sức khỏe kém nên không thường ra khỏi Lâm phủ, hai bên không quen biết cũng là thường tình.
Lâm Duyệt hỏi ngược: "Ngươi cho rằng ta là ai?"
Tề Nhiễm nghe xong lại nhìn lên ngoại hình là cái bóng đen của hắn, lắc đầu đáp: "Ta……cũng không biết." Trên đời này không nhiều việc có thể làm khó y, bây giờ lại tăng thêm một việc, đúng là khó gặp.
Căn cứ vào một cái bóng để phân biệt ra một người hay là một quỷ.
Lâm Duyệt đến tìm Tề Nhiễm để hợp tác, không muốn thảo luận sâu vào vấn đề này với y, hắn thản nhiên nói: "Là ai thì có quan trọng không?"
Tề Nhiễm nghe thấy lời nói siêu phàm thoát tục này, hàng chân mày thanh tú khẽ nhướn lên: "Quả thật là không quan trọng. Chỉ có điều ngươi nửa đêm đến tìm Cô, phải chăng là gặp cảnh khốn cùng dưới kia, cần đốt cho ngươi một ít tiền bạc quần áo?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!