Chương 48: (Vô Đề)

Dù sao thì Tề Tĩnh cũng đã bị Hoàng đế răn dạy một phen, phải về cung đóng cửa kiểm điểm một tháng, gã cũng không thể cứ ở lại chỗ An quý phi nữa, sau khi an ủi An quý phi một lát, gã cũng nhanh chóng rời đi.

Nội giám phụ trách canh chừng gã cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nếu Tề Tĩnh không chịu phối hợp còn làm khó bọn họ, vậy thì nhiệm vụ này không dễ hoàn thành. Đừng cho rằng hiện giờ Hoàng đế đang nổi giận với Tề Tĩnh, nhưng lỡ như khi trở về ngài lại thấy hối hận, vậy thì kẻ chịu tội cũng chỉ có bọn họ thôi.

Khi Tề Tĩnh về đến nơi ở của mình thì trầm ngâm một lát, mỉm cười nói với thái giám đi theo mình: "Tâm trạng của thất ca hẳn là không tốt, ta lại phải đóng cửa kiểm điểm một tháng, e rằng không thể đi an ủi được. Bây giờ ta đi thăm thất ca, sẽ không kéo dài thời gian quá lâu."

Những nội giám kia chỉ cười gượng, người đứng đầu nói khô khốc: "Tình cảm của Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử thân thiết, nô tài cũng biết rõ, nhưng mệnh lệnh của Hoàng thượng……"

"Phụ hoàng bảo ta về cung kiểm điểm, nhưng mà dù có trễ một chút cũng không sao đâu nhỉ, công công thấy sao?" Tề Tĩnh nói nhẹ như không, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười, nhưng lại khiến bọn nội giám bất giác rùng mình.

Mấy người kia nhìn nhau, sau cùng vẫn là người đứng đầu bất đắc dĩ lên tiếng: "Nếu Cửu hoàng tử đã có lòng nhớ đến Thất hoàng tử, đi thăm một chút cũng là việc nên làm. Hoàng thượng mà biết được thì hẳn cũng sẽ thấy vui mừng vì tình cảm giữa hai vị hoàng tử."

Ý của thái giám này chính là, ngài có thể đi thăm, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không giấu giếm Hoàng thượng. Hoàng đế nghĩ thế nào, có trách tội hay không thì không liên quan đến bọn họ.

Tề Tĩnh liếc thái giám này một cái, đáp: "Bản hoàng tử tất nhiên là hiểu được điều này, không cần công công phải đặc biệt nhắc nhở." Nói xong, gã phất tay áo đi về phía nơi ở của Tề Anh.

Tên thái giám kia bị ánh mắt lạnh lùng đó nhìn mà run sợ, hắn nhìn theo bóng lưng Tề Tĩnh, len lén bĩu môi, thầm nhũ: "Bình thường cũng chẳng thấy ngươi thân thiết với Thất hoàng tử bao nhiêu, bây giờ thấy Mai phi bại trận rồi, Thất hoàng tử lâm vào khó khăn, chắc là đi thọc gậy bánh xe chứ gì. Còn tình anh em thân thiết nữa chứ, thân thiết cái đéo."

Dù trong lòng nội giám có suy nghĩ khinh bỉ đến đâu, thì ngoài mặt vẫn rất cung kính. Hoàng đế có ít hoàng tử, bọn họ chẳng dám tùy tiện đắc tội một ai, chỉ sợ nếu không cẩn thận mà chọc giận Hoàng đế thì mất đầu là cái chắc rồi.

Khi Tề Tĩnh đến nơi, Tề Anh đang luyện đao trong sân, lần đầu tiên hắn lên chiến trường giết người đã dùng đao, vào lúc sinh mạng lâm nguy, căn bản đã quên mất sợ hãi là thế nào, chỉ đến khi tiếng trống vang lên, thu binh trở về rồi, hắn vẫn luôn có cảm giác ngửi thấy mùi máu tanh khắp nơi trong doanh trại, lại càng nôn mửa không ngừng.

Nằm mơ thấy ác mộng liên tục mấy tháng trời, sau đó tận mắt nhìn các binh lính Đại Tề bị thương, hắn mới dần dần bình tĩnh lại, nhưng từ đó về sau, Tề Anh chỉ thích dùng đao.

Khi Tề Anh nhìn thấy Tề Tĩnh thì thu đao lại, hai mắt hắn hơi đỏ, nhưng trông đã rất bình tĩnh rồi, hắn nói: "Sao cửu đệ lại đến lúc này."

Tề Tĩnh chậm rãi đến bên cạnh Tề Anh, thở dài nói: "Mẫu phi bị cung nữ Văn Trúc kia vu oan, bị phụ hoàng lấy cớ quản lý hậu cung không tốt mà phạt cấm túc ba tháng, ta lại không phục, cảm thấy phụ hoàng chỉ thiên vị Thái tử, thế là cãi lời phụ hoàng, cũng bị phạt kiểm điểm một tháng."

Sắc mặt Tề Anh âm u, hỏi: "Nếu đã là ý chỉ của phụ hoàng, vậy cửu đệ nên về cung mà tĩnh tâm đi, chạy đến chỗ ta làm gì?"

Tề Tĩnh đáp: "Chẳng có gì cả, chỉ muốn đến xem thử thất ca thế nào rồi."

Tề Anh rũ mắt, nói: "Nếu vậy thì không phiền cửu đệ phải lo, ta rất khỏe, nếu không còn việc gì nữa thì cửu đệ nên nhanh chóng về cung đóng cửa kiểm điểm đi."

Tề Tĩnh cười khẩy, đáp: "Vậy thì tốt, thất ca không sao, ta làm đệ đệ cũng yên tâm rồi. Xảy ra chuyện thế này, thất ca và Thái tử điện hạ hẳn là đều không dễ chịu, ta phải về cung cấm túc một tháng, không có cách nào đến chào hỏi Thái tử điện hạ, nếu thất ca có đi Đông cung, giúp ta hỏi thăm Thái tử điện hạ một tiếng."

Nói xong, Tề Tĩnh quay người bỏ đi, tựa như gã thật sự chỉ đến thăm Tề Anh thôi vậy. Nhưng đi được vài bước thì Tề Tĩnh lại dừng chân, hắn quay đầu về phía Tề Anh, mỉm cười nói: "Thất ca, trong cung xảy ra chuyện như thế, huynh và Thái tử đều không vui, mà ngoài cung, Phỉ hầu gia chắc chắn cũng khó chịu lắm, Phỉ lão phu nhân tuổi đã cao, huynh đừng để bà ấy lo lắng.

Ta cũng phải về sai người đến an ủi ngoại công, nếu không thì bọn họ lại nghĩ nhiều."

Tề Anh cầm đao đứng đó, không đáp lời, biết rõ Tề Tĩnh đang cố ý đâm thêm một dao vào tim mình, nhưng hắn lại chỉ có thể dùng chính trái tim đó đi chống đỡ, một dao vào tim, đau cả toàn thân.

Tề Tĩnh nhìn dáng vẻ Tề Anh gục đầu, bỗng nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương. Vốn có tương lai tốt đẹp, có mẫu phi dịu dàng yêu thương, có nhà ngoại cưng chiều mình, có anh em tình cảm sâu nặng, nhưng bây giờ hắn chẳng còn lại gì.

Tề Tĩnh quay đi, trở lại cung điện của mình, sắc mặt gã lúc này đã hoàn toàn lạnh nhạt, gã nhìn cảnh sắc trong cung, nghĩ bâng quơ, nơi này là hoàng cung, từ xưa đến nay, trong cung làm sao có thể xuất hiện tình cảm huynh đệ chân chính cơ chứ. Vốn đã là giả tạo, thân là hoàng tử thì không ai là ngoại lệ. Gã, Tề Anh, Tề Nhiễm vốn cũng chỉ là những kẻ đang vùng vẫy giữa bùn lầy mà thôi.

Việc xảy ra trong cung đã lên truyền ra khắp kinh thành nhanh chóng, Mai phi ác ý hãm hại Thái tử, bị Hoàng thượng biếm làm thứ dân, tống vào lãnh cung. Sau khi tin tức truyền đến nhà họ Phỉ, cả nhà bọn họ liền rơi vào cảnh khó xử. Bà cụ Phỉ nghe được tin từ trong cung truyền đến thì ngất xỉu tại chỗ, khiến cho nhà họ Phỉ càng thêm hỗn loạn.

Phỉ Thanh nghe thấy tin này, phản ứng đầu tin là phải vào cung dò hỏi tình hình, nhưng bị Phỉ Hạ ngăn cản, Phỉ Hạ nhìn hắn, giận dữ quát: "Con còn chê bây giờ chưa đủ rối loạn sao?"

Phỉ Thanh ngơ ngác, hắn hỏi: "Phụ thân, con chỉ muốn biết rõ chuyện gì mà thôi, chỉ mới một đêm……"

Chỉ mới một đêm mà tất cả đều đảo lộn, người cô vốn luôn xem Thái tử như con ruột kia tại sao lại biến thành chủ mưu hãm hại Thái tử, vậy thì Tề Nhiễm và Tề Anh bây giờ ra sao rồi?

Phỉ Thanh lòng như lửa đốt, hắn khẩn thiết muốn vào cung hỏi rõ mọi sự. Hắn không tin đây là sự thật, mà nghĩ có lẽ có người đang vu oan cho Mai phi nương nương, cố ý muốn chia rẽ Thái tử và Thất hoàng tử.

Phỉ Hạ nhìn hắn thở dài, ông chậm rãi đặt tay lên vai Phỉ Thanh, nghiêm giọng nói: "Bây giờ không phải là lúc để vào cung, tổ mẫu con ngã bệnh, con là Thế tử, phải gánh vách trách nhiệm rồi, vi phụ phải vào cung tạ tội, chuyện trong nhà chỉ có thể giao cho con thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!