Chương 45: (Vô Đề)

Tề Nhiễm nhận lấy bản lời khai, cẩn thận đọc, trên giấy vẫn còn mấy vệt máu khô, xem ra là khi điểm chỉ thì bị máu trên người vô tình rơi phải, từ đó có thể thấy rõ là Văn Trúc đã bị tra tấn khá nặng nề.

Hành Hình Ti vốn là một nơi khiến cho cung nữ thái giám chỉ nghe thôi đã biến sắc, rất nhiều kiểu tra tấn trong đó chỉ cần chưa trải qua thì không thể tưởng tượng được. Vệc Văn Trúc bị thương nặng cũng không khiến cho Tề Nhiễm kinh ngạc là mấy, ngược lại nếu Văn Trúc không bị thương thì y mới bất ngờ.

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, dù đó là tốt hay là xấu.

Hình như đây là điều mà Lâm Duyệt từng nói, nghĩ đến Lâm Duyệt là chân mày Tề Nhiễm lại nhướn lên, bất giác nghĩ đến những gì mà hắn làm trong mấy ngày nay, lại bỗng nhiên thấy nghẹn trong lòng. Trong miệng dường như vẫn còn vương vị ngọt của kẹo đường, Tề Nhiễm cảm thấy kiếp này hẳn là mình sẽ không bao giờ muốn ăn cái thứ đó nữa.

Hoàng đế thấy bàn tay cầm bản lời khai của Tề Nhiễm khẽ siết chặt, sắc mặt vừa rối rắm vừa khó coi, ngài còn tưởng là Tề Nhiễm bị nội dung bản khai đó dọa sợ, thế là Hoàng đế dịu giọng nói: "Con đọc kỹ lời khai này đi, rồi xem nên xử lý thế nào?"

Tề Nhiễm giật mình đáp: "Phụ hoàng nói phải, nhi thần hiểu được."

Nói xong, Tề Nhiễm liền quét bộ dạng của Lâm Duyệt ra khỏi đầu mình, không cho hắn chạy đến làm phiền suy nghĩ của mình nữa.

Tề Nhiễm bình tĩnh lại đọc lời khai, Văn Trúc đã khai rất chuẩn xác từ việc ngày tháng năm nào mình bị Mai phi ép buộc, đến việc cô ta đã cung cấp tin tức về Thái tử và Đông cung cho Mai phi ra sao. Văn Trúc còn khai có lần cô ta đang báo cáo tin tức cho Mai phi thì bị An quý phi vẫn luôn chú ý tình hình của Đông cung phát hiện ra hành tung, sau đó lại bị An quý phi đe dọa, bắt đầu cung cấp tin tức của cung Văn Ương và Đông cung cho bà ta.

Văn Trúc cũng khai rất rõ địa điểm mà An quý phi và cô ta trao đổi tin tức trong Ngự Hoa Viên. Chẳng qua là mấy năm nay Hoàng thượng luôn cẩn thận quản lý việc ăn mặc đi lại của Thái tử, hai vị nương nương chỉ yêu cầu cung cấp tin tức, chứ chưa hề ra tay với Thái tử. Sau cùng Văn Trúc còn nhắc đến trước khi đi hành cung Lạc Sơn, Mai phi từng bảo cô ta cho thuốc vào trong thức ăn của Thái tử, muốn cho Thái tử bị bệnh không thể tham gia hội săn. Chỉ là Thái tử không ăn điểm tâm mà Mai phi đưa đến, nên kế hoạch này không thành công.

Văn Trúc còn nhắc đến việc vu cáo thuật yểm bùa đầy sơ hở lần này, nói rõ là Mai phi vốn không hề có bệnh, chỉ muốn mượn cơ hội này để vu oan cho Thái tử, An quý phi thì lợi dụng ý đồ này của Mai phi, vừa hay xuất hiện rồi gặp được cô ta. Thuật yểm bùa chỉ là thủ đoạn để hãm hại Thái tử, chứ không phải là Đông cung muốn nguyền rủa Mai phi.

Sau cùng, Văn Trúc nói mình phạm tội quá nặng nề, phản bội Thái tử, lại biết rõ bí mật của Mai phi và An quý phi, nhất định không thể sống sót, chỉ mong được chết yên ổn mà thôi.

Tề Nhiễm đọc bản lời khai này rất lâu, sau đó mới chậm rãi khép lại, cầm trong tay chà xát mãi. Ngón tay y rất đẹp, vừa dài vừa thẳng, trắng ngần lại sạch sẽ, khi làm hành động này quả thật rất giống đang vuốt ve một món đồ yêu thích.

Hoàng đế đã đọc lời khai từ trước rồi, lúc này thấy thái độ của Tề Nhiễm, mới hỏi: "Con thấy thế nào? Lời khai của Văn Trúc có bao nhiêu phần là thật?"

Tề Nhiễm giật mình, vẻ ngơ ngác bất lực vẫn còn chưa tan trên gương mặt y, nghe Hoàng đế hỏi vậy, y bèn vén vạt áo quỳ xuống, tâu: "Bẩm phụ hoàng, Văn Trúc là cung nữ quản lý trong cung của nhi thần, Mai nương nương thường sai người hỏi thăm tình hình của nhi thần, cô ta cũng biết rõ, nhi thần cảm thấy không tin được lời khai này. Từ nhỏ, Mai nương nương đã xem nhi thần như con ruột, nhi thần khi đó vẫn thường không ngủ được, nửa đêm đòi mẫu hậu, đều nhờ Mai nương nương ôm nhi thần dỗ dành.

Quý phi nương nương hiện giờ là người quản lý hậu cung, nếu bà ấy muốn dò hỏi hành tung của nhi thần thì cần gì dùng đến Văn Trúc, chỉ cần tìm một cung nữ thái giám nào đó là được, vừa khó bị người khác phát hiện cũng không gây chú ý. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng điều tra cẩn thận, hơn nữa Văn Trúc kia chết cũng quá lạ lùng, Hành Hình Ti làm việc vẫn luôn đúng mực, dù có tra tấn cũng không thể đến mức chết người, vậy mà Văn Trúc lại chết ngay trong đêm như thế. Bây giờ, lời khai của cô ta vừa động chạm đến Mai nương nương lẫn Quý phi nương nương, hai vị nương nương đều có hoàng tử bên mình. Việc này vốn xảy ra trong cung của nhi thần, mà lại còn liên can đến cả Mai nương nương và Quý phi nương nương, chỉ có mình nhi thần đứng ngoài, nhi thần thật sự là bất an."

Hoàng đế là người đầu tiên đọc bản khai này, cũng từng nghĩ liệu trong đó còn ẩn giấu âm mưu nào khác hay không, bây giờ nghe Tề Nhiễm nói những lời hoảng sợ bất an như vậy, Hoàng đế thở hắt ra, nâng Tề Nhiễm dậy nói: "Con cần gì phải sợ, Trẫm đâu phải người tùy tiện tin một lời khai như thế? Trẫm đã sai người đi điều tra rồi, hẳn là sẽ nhanh chóng có kết quả thôi."

Tề Nhiễm đứng dậy, nhưng nét mặt vẫn còn hoang mang.

Hoàng đế vỗ vai y, an ủi trong thinh lặng. Nếu lời khai của Văn Trúc là thật, vậy thì hành động của Mai phi hiển nhiên là một đả kích nặng nề cho Tề Nhiễm. Hoàng đế biết Tề Nhiễm là người nặng tình, cho nên ngài tin rằng sau khi y lên ngôi, ít nhất thì Tề Anh và Tề Tĩnh cũng sẽ không rơi vào bước đường cùng.

Nhưng có những khi quá nặng tình lại dễ khiến mình tổn thương. Hoàng đế bây giờ lại có huynh hướng tin vào lời khai của Văn Trúc, có lẽ trong đó có một chút giả tạo, nhưng phần lớn những gì cô ta khai ra vẫn là thật. Hoàng thượng không nói bản khai này đã được dâng lên từ nửa đêm, người trong Hành Hình Ti cũng biết đây là một bí mật liên quan đến rất nhiều người, càng không dám che giấu, mới lập tức sai người đưa đến.

Có lẽ cũng chính vì thế mà, Văn Trúc vừa mới bị đưa vào Hành Hình Ti một đêm mà đã chết rồi, có người không muốn cô ta nói ra những bí mật này.

Cũng may là lời khai đã được đưa đến chỗ ngài, những kẻ khác dù muốn lấy về hay sửa đổi cũng đã bất lực. Hoàng đế vẫn luôn chờ Tề Nhiễm chính là vì muốn xem thử y nghĩ thế nào về lời khai này, lại chuẩn bị làm thế nào. Tề Nhiễm vẫn mềm lòng, trong khi chờ đợi kết quả điều tra, Hoàng đế nhìn Tề Nhiễm đang ngẩn người mà thầm nghĩ vậy.

Chẳng ba lâu sau, nội giám mà Hoàng đế phái đi điều tra đã quay lại. Khi trở lại, bọn họ còn mang theo một tin tức không ai ngờ đến. Gần đây Mai phi vẫn luôn kêu đau tim, mà ngự y lại không tìm ra nguyên nhân, kê vô số đơn thuốc cũng vô dụng. Vì lời khai của Văn Trúc, Hoàng đế cho toàn bộ thái y dù lớn hay nhỏ trong Thái Y Viện đến cung Văn Ương bắt mạch cho Mai phi, nếu không khám ra bệnh gì thì người trong Thái Y Viện liền mang đầu đến gặp ngài.

Kết quả, thái y chẩn đoán ra gần đây Mai phi nôn ra máu là vì trúng độc, mà người bỏ thuốc rất cẩn thận, số lượng độc rất ít nên không nguy hiểm đến tính mạng.

Thái y thường bắt mạch cho Mai phi là Hứa An, Hoàng đế nghe lời tâu của thái giám xong thì lập tức sai người bắt Hứa An về xét hỏi. Hứa An chỉ là thái y, vốn là da mỏng thịt mềm chưa từng bị tra tấn, chẳng bao lâu đã khai hết ra. Mai phi nôn ra máu quả thực là do trúng độc. Lão thường được Mai phi ban cho thứ này thứ khác, nếu Mai phi muốn làm gì đó thì lão sẽ giúp đỡ che giấu.

Lần này thuốc độc mà Mai phi dùng là do lão làm ra, nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thật ra không mất mạng được, ngày sau chăm sóc cẩn thận là sẽ khỏe lại.

Hoàng đế ngồi trên ghế nghe lời khai của Hứa An, sắc mặt càng lúc càng lạnh, ngài nói: "Hứa An, ngươi cũng thật to gan. Thân là thái y mà dám là ra việc hoang đường như vậy, quả thật đáng chết." Hoàng đế dứt lời rồi cũng không nghe Hứa An dập đầu xin tha nữa, sai người kéo lão ra ngoài.

Nội giám đi Ngự Hoa Viên lục soát thì không tìm ra địa điểm bí mật mà Văn Trúc nhắc đến. Tề Nhiễm nghe vậy thì tim hơi nảy lên, y quả thật không ngờ là trong tình huống này mà An quý phi lại nhanh nhạy như vậy.

Không, không đúng, không phải là An quý phi, hẳn là Tề Tĩnh ra tay. Nghĩ đến đây, Tề Nhiễm rũ mắt nhìn xuống, y nghĩ kiếp trước mình thua quả thật không oan. Tề Tĩnh là kẻ lòng dạ thâm sâu khó ai sánh được, gã rất biết nhẫn nhịn, cũng rất nhạy bén.

Trong thời gian này Hoàng đế vẫn luôn lạnh mặt ngồi đó, tuy rằng ngài đã có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi mọi việc đi đến bước này, ngài vẫn thật sự giận dữ. Nhìn Tề Nhiễm đang đứng bên cạnh, ngài nói: "Con cùng Trẫm đi thăm Mai phi thôi, Trẫm muốn biết vì sao nàng ta lại làm thế."

Tề Nhiễm cúi đầu, giọng nói nhẹ tênh: "Vâng thưa phụ hoàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!