Bà cụ Lâm nghe những lời ông cụ nói mà kinh ngạc vô cùng, bà ngẫm nghĩ, thái độ của ông cụ với Lâm Lương thay đổi quá nhiều, mà hình như bắt đầu là từ khi Lâm Duyệt ngã xuuống nước suýt chết.
Nghĩ lại thì Lâm Duyệt mạng lớn, không chết đuối thì thôi, tính cách lại còn thay đổi lớn. Mỗi lần ông cụ hành xử kỳ lạ đều là ra mặt cho Lâm Duyệt, hơn nữa các cư xử bất chấp đạo lý này thật sự giống hết Lâm Duyệt. Nghĩ đến đây, bà cụ Lâm bất giác lại liên tưởng đến những việc không đâu trước kia, rùng mình một cái.
Bà thầm nhủ, Lâm Duyệt quả nhiên là đồ tai họa trời sinh, việc liên quan đến hắn quả nhiên đều không tốt.
Có điều dù cho hai ông bà cụ, thậm chí cả Lâm Trung nghĩ thế nào, bọn họ cũng chỉ lặng lẽ thầm nghĩ, không hề có ý định nói chuyện hoang đường này ra ngoài. Loại chuyện không chứng cứ này mà truyền ra ngoài thì cái chức Thượng thư Lại bộ của ông cụ sẽ mất ngay trong tích tắc.
Ông cụ Lâm chuẩn bị hai đường, một mặt thì bảo bà cụ Lâm dẫn con cháu trong nhà đến chùa Nam An cầu phúc, mặt khác lại mời thêm một vị ngự y đến bắt mạch. Ngự y nói gần đây ông hay nóng giận, cần phải giảm bớt, ngoài ra thì không có vấn đề gì lớn. Ông cụ Lâm nghe lời nói của ngự y xong thì tâm trạng phức tạp vô cùng, thật ra ông cũng nghi ngờ mình đúng là bị những "sự việc kia" ảnh hưởng, tức giận quá mức dẫn đến ký ức có vấn đề.
Lâm Trung nói ông bắt Lâm Lương viết ra chứng cứ, nhưng ông tìm trong thư phòng rất lâu vẫn không tìm thấy. Ông tất nhiên sẽ không hoài nghi Lâm Trung, nhưng rốt cuộc thì thứ đó nằm ở đâu, ông không có một chút ấn tượng nào cả.
Ông cụ Lâm nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra kết quả, sau cùng đành thôi không nghĩ nữa. Dù sao thì có vấn đề hay không, cứ để Huệ Minh đại sư của chùa Nam An nhìn qua là biết rõ.
Khác với ông cụ Lâm còn xoắn xuýt, bà cụ Lâm chỉ một lòng tin rằng Lâm Duyệt chính là tai họa. Bà nhịn hai ngày, rồi lấy lý do gần đây sức khỏe không tốt, muốn dẫn con cháu trong nhà lên chùa Nam An dâng hương.
Ý của bà là Trương thị còn đang bệnh, Vương thị phải chăm sóc Lâm Lương, nên lần nay hai người không cần phải đi. Con cháu trong nhà đi theo, một là vì vui chơi, hay là để bày tỏ lòng hiếu thảo, cầu phúc cho trưởng bối, cũng có thể xin một cái bùa bình an cho chính mình, hoặc cầu nguyện gì đó.
Lâm Như An căn bản không có hứng thú với việc này, nhưng các cô gái bị nhốt trong nhà như Lâm Như Ý thì đều rất thích. Ngoại trừ các bữa tiệc hoặc là được bạn thân mời, bọn họ không có cơ hội ra ngoài, bây giờ chính là một cơ hội tốt, tất nhiên là ai cũng thích đi. Sau cùng Lâm Như An cũng không tiện làm các cô mất hứng, đành thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi theo.
Bà cụ Lâm tất nhiên là không cho người trực tiếp gọi Lâm Duyệt theo cùng, dù sao thì ngày thường bà đã không thích Lâm Duyệt, bây giờ mà đột nhiên gọi hắn đi cùng, ai mà chẳng nghi ngờ trong đó có vấn đề.
Bà cụ Lâm ra vẻ do dự một lúc, sau cùng mới làm như không tình nguyện nhưng vẫn phải sai nha hoàn Yên Nhiên đi: "Ngươi đến Ngô Đồng Trai gọi cả Lâm Duyệt đi cùng, bảo nó đi cầu phúc cho mẫu thân nó."
Mọi người nghe thấy đều kinh ngạc, mà cả Lâm Như An cũng thế. Yên Nhiên làm nha hoàn quản lý của bà cụ Lâm, tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nghe vậy sắc mặt cũng không đổi, chỉ vái chào một cái rồi đi.
Khi mọi người đều đang chờ đợi trong nỗi kinh ngạc, Yên Nhiên nhanh chóng trở lại. Khi nàng đi thì vẻ mặt bình thản, đến lúc về thì có vẻ rất khó xử, bà cụ Lâm sững người, không vui hỏi: "Làm sao vậy?"
Yên Nhiên liếc người xung quanh một cái rồi ấp úng nói: "Thưa lão phu nhân, thiếu gia Lâm Duyệt nói sức khỏe không tốt, không tiện đi xa."
Sắc mặt bà cụ Lâm càng khó coi hơn, quát lên: "Đúng là hỗn xược, mẫu thân nó còn đang bệnh, mà nó thậm chí còn không đến thăm một lần, bây giờ bảo nó đi cầu phúc cho mẫu thân mà cũng không chịu đi, đúng là đồ bất hiếu."
"Tổ mẫu đừng giận." Lâm Như An tiến lên một bước an ủi bà cụ, nói: "Nhiều năm nay đại ca vẫn luôn không khỏe, cũng không thích ra ngoài, việc cầu phúc cho mẫu thân cứ giao cho con và Như Ý là được, con cũng định xin một cái bùa bình an cho đại ca."
"Không được." Bà cụ Lâm không kịp nghĩ đã phản bác lời của Lâm Như An rồi, bả nói nửa thật nửa giả: "Đại ca của con gần đây gặp nhiều tai nạn, Huệ Minh đại sư vừa hay đang rảnh, để nó đi gặp mặt cũng tốt."
Bà không dám nói là muốn để Huệ Minh đại sư xem thử xem Lâm Duyệt có gì bất thường, càng không thể nói trắng ra mục đích thật sự, thì việc nói lời nửa thật nửa giả thế này mới không khiến cho người ta nghi ngờ.
Dù sao thì bà cũng vì tin vào lời của Huệ Minh đại sư nên luôn không thích Lâm Duyệt, người trong Lâm phủ đều biết, không ai nghĩ nhiều.
Lâm Như An nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó thì giả vờ như không có việc gì, cười khổ: "Thưa tổ mẫu, con nghe nói gần đây Huệ Minh đại sư rất bận……"
"Huệ Minh đại sư quả thực rất bận, nhưng chúng ta đã đến thì ông ấy sẽ có thời gian."
"Nếu ngay từ đầu tổ mẫu bảo người ta đến chuyển lời, để cho Huệ Minh đại sư xem thử xem ta có còn là kẻ tai họa xung khắc người nhà hay không, ta cũng không tiện từ chối ý tốt của bà. Ta vốn còn sợ mạng mình không tốt, ta mà đi cầu phúc cho mẫu thân, biết đâu chừng lại tác dụng ngược, còn đang định đến tạ tội đây, không ngờ tổ mẫu lại nghĩ thế nhỉ. Nếu đã vậy thì ta chắc chắn phải đi rồi.
Ta cũng muốn xem thử Huệ Minh đại sư kia có phải là thần tiên chuyển thế hay không, mà có thể nhìn ra kiếp trước kiếp này của một người."
Bà cụ Lâm và Lâm Duyệt đồng thời cắt ngang lời của Lâm Như An. Lời của bà cụ vẫn còn mang phần nào sự kiêu ngạo của người nhà họ Lâm, còn lời của Lâm Duyệt nghe thì có vẻ thành khẩn lắm, nhưng ẩn ý bên trong thì thật khó nghe.
Những người đang có mặt đều biến sắc, Lâm Như Ý nhìn Lâm Duyệt một cái, sau đó dựa gần vào bà cụ Lâm hơn, cúi đầu rũ mắt.
Bà cụ nghe xong lời nói bất kính của hắn tức đến nỗi ruột gan phát đau, nhưng lại nghĩ đến ông cụ Lâm, cuối cùng bà cũng không thốt ra lời bảo Lâm Duyệt cút về, mà chỉ nổi giận đùng đùng quay nugời bỏ đi.
Lâm Duyệt thì rất thoải mái, nói với một nha hoàn gần đó: "Chuẩn bị xe ngựa cho ta, sức khỏe ta không tốt, không chịu được đường xa, không cưỡi ngựa được."
Nha hoàn kia nghe Lâm Duyệt sai khiến thì hơi khựng lại, có vẻ khó xử. Lâm Như An bước lên, ôn hòa nói: "Sắp xếp thêm một số thứ mềm mại trên xe, chuẩn bị cả trái cây, hôm nay ta không khỏe, không chịu được gió, cùng ngồi xe ngựa với đại ca."
Nha hoàn kia nghe Lâm Như An lên tiếng, gật đầu như gà mổ thóc, lập tức quay người đi sắp xếp. Lâm Như An cười cười với Lâm Duyệt, nhỏ giọng nói: "Đại ca không phiền đệ ngồi cùng chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!