Chương 25: (Vô Đề)

Lâm Trung không phải là nhân vật mấu chốt giúp Lâm Duyệt biến thành ông cụ Lâm, tuy rằng Lâm Duyệt nghe ông ta nói xong thì rất muốn làm thế, nhưng mãi đến khi Lâm Trung đi rồi, hắn vẫn chưa biến thành ông cụ. Sau đó Lâm Duyệt dùng bữa tối, cảm thấy buồn ngủ rồi, trời còn chưa tối nhưng hắn vẫn lên giường nghỉ ngơi.

Khi linh hồn hắn đang dạo quanh Lâm phủ, cuối cùng cũng phát hiện ra cơ hội để biến thành ông cụ Lâm.

Sự việc khi đó là như thế này, Lâm Duyệt bay đến phòng của bà cụ Lâm, nơi đó hiện đang rất đông đảo. Gần đây bà cụ Lâm viện cớ không khỏe, nhưng Trương thị cũng bệnh theo, mà còn bệnh rất nặng. Bà cụ sợ mình bị lây bệnh, nên không gọi Trương thị đến hầu. Nhưng dù có như thế, bà cụ Lâm vẫn nói ra nói vào, cho rằng Trương thị bệnh quá đúng lúc, quả thật là không hiếu thảo.

Đương nhiên, bà cụ không thể nào biết nguyên nhân, Trương thị hiểu rõ bà cụ không vừa mắt với mình nên mới cố ý bệnh. Hơn nữa để cho bệnh của mình có vẻ chân thực, không ai tìm ra chứng cớ gì, nửa đêm Trương thị lén lút dội cho mình vài chậu nước lạnh. Việc này chỉ có mình Trương thị và nha hoàn tâm phúc biết được, những người khác hoàn toàn không ngờ đến. Mà Trương thị cũng quản lý nơi ở của mình rất chặt chẽ, tin tức không hề bị lộ ra.

Trương thị bệnh nặng, bà cụ Lâm lại khỏi dần. Bà cụ khỏi bệnh rồi, những người khác tất nhiên là phải đến thăm nom, lúc này nhóm người trẻ trong Lâm phủ ngoại trừ Lâm Duyệtđang vây quanh bà cụ mà tán gẫu. Đương nhiên nếu Lâm Duyệt đến đây thật, bà cụ Lâm cũng chẳng vui lòng, cảm thấy không chỉ là xui xẻo mà còn là Lâm Duyệt đang nguyền rủa mình.

Ngồi bên cạnh bà cụ Lâm là Lâm Như Ý xinh đẹp như hoa, những người khac ngồi theo thứ tự. Bà cụ nắm tay Lâm Như Ý vừa than nàng gầy, vừa tỏ ra đau lòng mà thưởng cho nàng hai bộ trang sức, bảo nàng chăm chút cho bản thân. Đồ dùng của bà cụ Lâm hiển nhiên là thứ tốt, Lâm Như Ý vội vàng đứng lên cảm tạ trong ánh mắt vừa hâ mộ vừa ghen tỵ của mọi người, lại dịu dàng uyển chuyển nói vài lời êm tai.

Bà cụ Lâm nhìn Lâm Như Ý bằng ánh mắt hiền từ, nụ cười trên mặt càng sâu. Bà thích hai anh em Lâm Như An và Lâm Như Ý, mà bọn họ cũng có lòng với bà, nên bà cụ vô cùng hài lòng. Trong phòng không ngớt tiếng cười nói, sau đó bà cụ Lâm chắc là đã mệt, bèn cho phép mọi người trở về.

Sau khi nhóm người đi hết, không khí trong phòng lạnh lẽo hẳn đi. Bà cụ Lâm mệt mỏi nhắm mắt, con dâu thứ ba là Vương thị vội vàng tiến lên bóp vai.

Bà cụ nheo mắt nói: "Có người hầu, việc này còn đến lượt cô làm à?"

Vương thị nhanh mồm nhanh miệng: "Con đây là thay Tam gia tỏ lòng hiếu thảo với mẫu thân, mẫu thân không chê con tay chân vụng về đã là may mắn."

Bà cụ Lâm cười thành tiếng, nếp nhăn trên mặt sâu thêm vài phần, bà mở mắt ra nói: "Nói đi, cô có việc gì?"

Giọng điệu của bà cụ không có ý trách tội, bởi lẽ Vương thị là người biết nịnh bà cụ nhất trong phủ.

Ngày trước khi Trương thị được gả vào, nhà mẹ đẻ có thế lực, bà cụ Lâm đối xử bình thường, không lạnh không nóng, sau này nhà họ Trương xuống dốc rồi, nhưng Trương thị vẫn hành xử như thể mình còn là đại tiểu thư kiêu ngạo, bà cụ nể mặt Lâm Trung nên lười tính toán. Con dâu thứ hai thì theo chân chồng mình ở bên ngoài, bà không thể quản đến, chỉ có thể thỉnh thoảng nhắc đến, chỉ duy có Vương thị này vì nhà mẹ đẻ bình thường, chồng lại không có tương lai nên mới hết lòng với bà.

Có điều bà cụ Lâm cho rằng đây là thường tình, Vương thị nói chuyện thẳng thừng bộc trực, dù lắm lúc nghe chói tai, nhưng trước mặt bà thì vẫn biết điều.

Vương thị bị bà cụ Lâm nói thẳng ra ý đồ, cũng không hề chột dạ là mấy, bà ta ghé sát đến gần bà cụ, cười nói: "Thưa mẫu thân, gần đây con nghe nói đại tẩu đang muốn tìm vợ cho Lâm Duyệt."

Bà cụ Lâm ừ một tiếng không mặn không nhạt: "Cô hỏi chuyện này làm gì?"

Vừa rồi bà cụ cũng xác định được Trương thị bệnh thật từ chỗ Lâm Như Ý, còn ho không ngừng nữa. Nhưng cứ nhắc đến đứa cháu Lâm Duyệt này là bà cụ lại cảm thấy không khác gì ăn phải ruồi, muốn nhổ ra lại không nhổ được, cả người đều ngứa ngáy khó chịu.

Vương thị cũng không định giấu giếm suy nghĩ của mình, nói thẳng ra: "Thưa mẫu thân, xin đừng trách con nói khó nghe, danh tiếng của Lâm Duyệt không tốt, ai ở kinh thành mà không biết. Nhà có gia thế bình thường thì chắc chắn đại tẩu không thích, mà nhà có gia thế tốt thì ai mà chịu gả con gái cho nó, chẳng phải chờ làm trò cười cho người ta hay sao?

Hơn nữa, sức khỏe của Lâm Duyệt còn không tốt, người không có công danh cũng chẳng thích học hành, trừ cái danh cháu đích tôn nhà họ Lâm thì còn có ưu thế gì để mà bàn chuyện hôn nhân chứ."

Bà cụ Lâm ngẩng lên cười nhạt với Vương thị, chậm rãi hỏi: "Ừ? Vậy ý cô thế nào?"

Vương thị cười đáp: "Thưa mẫu thân, nói thế nào thì Lâm Duyệt cũng gọi con một tiếng thẩm thẩm, con cũng hy vọng nó sớm ngày thành hôn, sửa cái mệnh cách gì đó đi. Mẫu thân cũng biết nhà mẹ đẻ con có đứa cháu gái, dung mạo thì miễn bàn, tính cách lại hoạt bát, chỉ có điều không biết chữ, được cái là nó thông minh lanh lợi, lại còn xởi lởi dễ nói chuyện.

Mà hai năm nay lại vì phải để tang cha mà kéo dài việc thành hôn, thành ra lớn hơn Lâm Duyệt hai tuổi, mà nhà mẹ đẻ con gia thế thường thường, chỉ sợ đại tẩu chê. Nếu mẫu thân cảm thấy ổn thì vài ngày nữa con dẫn nó về nhà để mẫu thân xem qua."

Hai chữ mệnh cách chọc ngay vào chỗ đau của bà cụ Lâm, bà nghe vậy liền nói: "Cô cũng gả vào nhà họ Lâm làm dâu rồi, chúng ta cũng chả chê bai gì cô, đại tẩu cô còn có thể chê cháu gái cô à? Cũng như cô nói, mang cái danh đó trên đầu, con gái danh môn trong kinh thành có không gả được cũng chẳng thèm gả cho nó. Có điều, nha đầu mà cô nói có phải vài năm trước từng qua đây không, ta còn nhớ diện mạo cũng được lắm, cơ mà không phải nói là mấy năm trước đã đính hôn à?"

Vương thị không giận, vội đáp: "Đúng là đính hôn rồi, nhưng vì phải để tang, nhà người ta không muốn chờ, nên từ hôn rồi."

Bà cụ Lâm thật không thích như thế, cho rằng xui xẻo, cũng cảm thấy tuỏi bên đằng gái hơi lớn. Nhưng bà nghĩ lại thì thấy điều kiện của Lâm Duyệt cũng chẳng hy vọng tìm được người tốt hơn, hơn nữa nhà họ Vương vốn không hiển hách gì, kém nhà họ Lâm một chút mà thôi, vậy nên bèn nói: "Việc này ta sẽ thương lượng với đại tẩu cô."

Vương thị nghe bà cụ Lâm xiêu lòng, biết ngay là việc này thành rồi, bà ta cười nói: "Vậy nhờ mẫu thân nói vài lời tốt đẹp về đứa cháu này với đại tẩu giúp con."

Bà cụ Lâm ừ một tiếng, đôi mắt lóe lóe, có vẻ đã động lòng rồi.

Vương thị lại tán gẫu thêm một lát với bà cụ, sau đó trở về phòng mình. Sau khi về, bà ta ngồi trong phòng vừa chậm rãi uống trà vừa lạnh giọng hỏi: "Lão gia đâu?"

Nha hoàn bên cạnh thấp giọng nói: "Lão gia vừa rồi chờ phu nhân trong phòng một lát, phu nhân chưa về, bây giờ chắc là đến thăm Uyển di nương rồi."

Vương thị nghe vậy thì ném ngay chén trà vào người nàng ta, mắng: "Uyển di nương? Sao ta lại không biết chỗ này có thêm một Uyển di nương từ khi nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!