Chương 23: (Vô Đề)

Tề Nhiễm và Tề Anh đến, mấy người Phỉ Tĩnh Nhã tất nhiên phải ra khỏi thiên điện để chào hỏi. Tề Nhiễm là Thái tử, dù y gọi Mai phi là Mai nương nương, nhưng nói cho cùng thì Mai phi cũng không phải mẹ ruột, mẹ của y là Tiên hoàng hậu. Vì vậy khi gặp mặt Mai phi không cần phải làm đại lễ, Mai phi ngược lại còn phải nể thân phận của Thái tử mà nhường nhịn. Còn Tề Anh là con trai ruột của Mai phi, đương nhiên phải làm lễ đầy đủ.

Mai phi vội cho Tề Anh đứng dậy, về phần bà cụ Phỉ và những người khác, dù là nhà ngoại của Tề Nhiễm và Tề Anh, thậm chí bà cụ còn là bề trên, nhưng nói cho cùng thì Tề Nhiễm và Tề Anh là hoàng tử, bọn họ là thần dân, bất kể tuổi tác thế này cũng vẫn phải làm lễ với hoàng tử.

Tất nhiên đã là thân thích thì cũng không cần quá chú ý lễ nghi, trước khi bà cụ Phỉ đứng dậy, Tề Nhiễm đã cản lại, nhàn nhạt nói: "Ngoại tổ mẫu không cần đa lễ."

Bà cụ Phỉ lắc đầu, mặt mày hiền từ nói: "Thái tử điện hạ, nơi này là hoàng cung, không thể bỏ qua lễ nghi."

Tề Nhiễm đáp: "Ngoại tổ mẫu, nơi này là cung điện của Mai nương nương, không có người ngoài, không sao cả."

Y vừa nói xong thì Tề Anh phụ họa: "Ngoại tổ mẫu, Thái tử ca ca nói phải, ngài mau ngồi đi."

Mai phi cũng lên tiếng khuyên nhủ, bà cụ Phỉ mới tỏ ra cảm kích ngồi lại bên cạnh Mai phi. Bà cụ thì không cần làm lễ, nhưng Phỉ Tĩnh Nhã, Phỉ Duyệt và Phỉ An Ninh là tiểu bối thì cần.

Sau khi ba người làm lễ xong đứng lên, bà cụ Phỉ bởi vì đã nghe lời Mai phi nói vừa nãy mà trong lòng vui mừng, bà nhìn Tề Nhiễm nói: "Chúng nó không hiểu nhiều lễ nghi, mong Thái tử điện hạ đừng trách tội."

Tề Nhiễm cười rất nhạt, đáp: "Biểu đệ biểu muội đều được ngoại tổ mẫu nuôi dạy, lễ nghi tất nhiên là tốt."

Lời y nói hiển nhiên là đang khen bà cụ Phỉ biết dạy dỗ, có điều y cũng không ngẩng đầu lên nhìn mấy người Phỉ An Ninh. Từ trước đến giờ lễ nghi của Tề Nhiễm luôn hoàn hảo, bà cụ Phỉ không nghĩ nhiều. Dù sao thì việc hôn nhân này vẫn chưa được quyết định, danh phận Thái tử phi của Phỉ An Ninh cũng chưa hoàn toàn ổn định, vậy nên Tề Nhiễm tỏ ra lạnh nhạt cũng là bình thường.

Bà cụ Phỉ cười rất đúng mực, khi nhìn sang Tề Anh lại có vẻ quan tâm rất rõ rệt: "Thất hoàng tử có khỏe không?"

Bà vừa nói xong thì ánh mắt của Phỉ Duyệt, Phỉ An Ninh và cả Phỉ Tĩnh Nhã đều hướng sang Tề Anh.

Khác với sự câu nệ khi nói chuyện với Tề Nhiễm, dáng vẻ bọn họ khi nhìn Tề Anh rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, có lẽ đây mới chính là dáng vẻ khi đối diện với người thân. Phỉ Duyệt là người đầu tiên lên tiếng, gã tỏ ra rất quan tâm hỏi: "Đúng vậy, sự việc ngày hôm qua quả thật đáng sợ, Thất hoàng tử có sao không?"

Đối diện với sự quan tâm của người thân, Tề Anh cười toe, nhưng lại hơi ngượng ngùng. Hắn vốn dĩ còn mang dáng vẻ nghiêm túc nặng nề vì những việc xảy ra trên chiến trường, lúc này cười thả lỏng như thế lại có vẻ giống một người mười bốn mười lăm tuổi hơn.

Tề Anh mím môi đáp: "Có Thái tử ca ca lên tiếng, không có chuyện gì."

"Thất hoàng tử vẫn nên cẩn thận hơn, ngài vừa trở về từ chiến trường mà đã gặp sự việc như vậy, có lẽ là vì người khác ghen tức." Phỉ An Ninh nhịn một lát, sau cùng vẫn nhẹ nhàng cất giọng, sau đó nàng ngừng lại, nhìn sang Tề Nhiễm thì hơi cúi đầu: "Cũng may khi đó có nương nương và Thái tử điện hạ, bằng không thì Thất hoàng tử đã phải chịu thiệt rồi."

Lời này lẽ ra không thể do Phỉ An Ninh nói ra, nàng ta đã vượt quá giới hạn. Nhưng lời lẽ của nàng điềm tĩnh lại êm tai, vừa không đắc tội ai vừa có thể bày tỏ lòng quan tâm của mình. Bà cụ Phỉ cho rằng sau này nàng là tẩu tẩu của Tề Anh, cũng không quá thất lễ, nhưng bà vẫn tiếp lời: "Đúng vậy, hôm qua sau khi trở về chúng ta đều không ngủ được. Nương nương, Thái tử điện hạ và Thất hoàng tử từ trước đến nay vẫn luôn bị người ta ghi hận, mọi việc cần phải cẩn thận hơn nữa."

Tề Anh vội đáp: "Đa tạ biểu tỷ đã quan tâm, lần này may mà có Thái tử ca ca, phụ hoàng cũng không định truy cứu. Từ nhỏ ta đã hay gây chuyện, đều là nhờ Thái tử ca ca bảo vệ."

Tề Nhiễm nghe vậy, nét mặt vẫn lạnh nhạt, bình thản nói: "Ta xem đệ là ruột thịt, tất nhiên phải bảo vệ đệ."

Mai phi nhìn cảnh này mà tràn đầy cảm kích và hài lòng, còn Phỉ An Ninh thì hơi dời mắt đi, thần sắc bình tĩnh.

Phỉ Tĩnh Nhã đứng bên cạnh cười nói: "Ngoại tổ mẫu, nương nương, Thái tử điện hạ và Thất hoàng tử có phúc, sao có thể dễ dàng để người khác hạm hại." Cô nói chuyện luôn rất linh động hoạt bát, khiến cho bà cụ Phỉ và Mai phi đều bật cười.

Mai phi nói: "Mẫu thân vẫn luôn nói hai đứa trẻ nhà đại ca hoàn toàn không giống tính huynh ấy, con thấy đúng thật là vậy, nha đầu này và đại ca nó đều hoạt bát, biết cách làm vui lòng người."

"Cũng chẳng biết là nuôi thế nào, chẳng khác gì khỉ con cả, may mà nhà họ Chu không chê." Bà cụ Phỉ cũng cười đáp.

Phỉ Tĩnh Nhã mím môi, xấu hổ nói: "Tổ mẫu, mọi người đều đang quan tâm Thất hoàng tử, nhắc đến việc này làm gì chứ." Hơn nữa ở đây cũng không chỉ có các cô, còn có cả Tề Nhiễm và Tề Anh, nếu truyền ra ngoài thì cũng không tốt lắm.

Nhà họ Chu mà bà cụ Phỉ nhắc đến chính là gia đình đã đính hôn cùng Phỉ Tĩnh Nhã từ nhỏ, đối tượng tên Chu Hoài Viễn, là một người khá nho nhã.

Họ Chu năm xưa cũng là thế gia, nhưng sau này liên tục xảy ra chuyện, vài năm nay gia cảnh xuống dốc nhiều, Chu Hoài Viễn bây giờ vẫn còn phải để tang thêm một năm nữa. So sánh hai bên bây giờ thì cách biệt chẳng khác gì trên trời dưới đất. Nhưng Phỉ Hạ là người trọng lời hứa, không hề có ý định hủy hôn ước, chỉ chờ Chu Hoài Viễn qua hết thời gian để tang sẽ đến bàn chuyện thành hôn.

Người ngoài và thậm chí cả bà cụ Phỉ đều cảm thấy hôn ước của Phỉ Tĩnh Nhã quá kém, nhưng Phỉ Hạ đã quyết định thì người khác cũng không thể thay đổi, mà Phỉ Tĩnh Nhã là người rộng lượng, bản thân cô không cho rằng đối tượng kết hôn của mình là kém. Từ trước đến giờ cô rất nghe lời Phỉ Hạ, tìm hôn phu không nhất định phải quyền cao chức trọng, Phỉ Thanh còn đặc biệt tìm người thử tính cách của Chu Hoài Viễn, là một người đáng để gửi gắm trọn đời.

Tề Nhiễm cũng biết Chu Hoài Viễn, người này về sau cũng làm quan, nổi danh là có thủ đoạn tàn khốc, tuy danh tiếng bên ngoài không hay, nhưng đối xử với người vợ kết tóc Phỉ Tĩnh Nhã vô cùng tốt. Kiếp trước khi nhà họ Phỉ xuống dốc, chắc hắn cũng có thể bảo vệ Phỉ Tĩnh Nhã an toàn.

Nghĩ đến kết cục của nhà họ Phỉ kiếp trước, Tề Nhiễm vẫn thản nhiên.

Mai phi nhìn sang Tề Nhiễm, tìm cách dời đề tài đi: "Mẫu thân, việc Anh Nhi bị hãm hại lần này nhất định phải nhờ ca ca cẩn thận điều tra, con ở trong cung cũng sẽ cố gắng sai người thăm dò."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!