Chương 18: (Vô Đề)

Ông cụ Lâm ôm một bụng nghi ngờ đi hỏi thủ vệ hoàng thành một cách đầy ẩn ý xem bọn họ có nhìn thấy Đoàn Viên công công hay không, đối phương tất nhiên là biết ông cụ là người được Hoàng đế tin dùng, nên lập tức trả lời: "Lâm đại nhân, một canh giờ trước Đoàn Viên công công dẫn ngài vào cung rồi không trở ra nữa, ngài cần tìm Đoàn Viên công công có việc sao?

Có cần hạ quan chuyển lời giúp ngài?"

Ông cụ Lâm nghe người thủ vệ nói vậy, cảm thấy sự ôn hòa trên mặt không duy trì được nữa, ông cố gắng giữ bình tĩnh như thường ngày, lắc đầu đáp: "Không cần đâu,, ta chỉ hỏi vậy thôi, cũng không có việc gì."

Nói xong, ông cụ liền quay người bỏ đi, chỉ có điều bước chân lảo đảo, trông như là phải đi thật gấp.

Thủ vệ hoàng thành hai mặt nhìn nhau, không hiểu ông cụ Lâm đang diễn kịch gì. Có điều sau cùng bọn họ cũng chỉ nhún vai, dời ánh mắt, tiếp tục công việc canh cổng của mình.

Ông cụ Lâm ngồi lên kiệu mà lòng hoang mang. Một canh giờ, ông ở trong cung cả một canh giờ, nhưng ông căn bản không có chút ký ức nào. Tình trạng này giống hệt như lần trước, nhưng lần này còn nghiêm trọng hơn, xảy ra chuyện hoang đường như vậy ngay trong hoàng cung.

Nhớ đến lời mà Ngụy Nhân vừa nói với mình, ông cụ Lâm chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung, cái gì mà vô lễ trước mặt Hoàng đế, tại sao ông lại có thể thất lễ ngay trong hoàng cung được cơ chứ?

Ông cụ Lâm xoắn xuýt đủ kiểu, nhưng vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc mình đã làm cái gì trước mặt Hoàng đế. Ông hít một hơi thật sâu, sau đó vén màn kiệu lên, nghiêm giọng giận dữ quát: "Bây giờ không về phủ, lập tức đến Ngụy phủ, nhanh."

Ông cụ Lâm đến trước cổng Ngụy phủ khi Ngụy Nhân đang thở dài trong thư phòng. Ông ta thật sự không nghĩ ra hôm nay ông cụ làm sao vậy, cớ gì mà tuổi tác càng cao thì ngôn từ cử chỉ càng lúc càng không ra sao? Tranh chấp giữa Thái tử và Cửu hoàng tử chỉ trong âm thầm, triều thần như bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng không có ai dám nói thẳng ra cả.

Cái gì mà Cửu hoàng tử cần phải tránh mặt, cái gì gọi là thân phận hai vị hoàng tử cao quý thì có thể cùng nhau đi Giang Nam. Người không biết còn tưởng rằng ông cụ định xử lý cả hai hoàng tử, sau cùng còn không thèm nhìn sắc mặt Hoàng đế nữa chứ, đúng là không biết trời cao đất dày.

Đương nhiên, bảo tình cảm giữa Ngụy Nhân và ông cụ Lâm sâu sắc thì đúng là vô nghĩa, bọn họ là tiến sĩ cùng khóa, hai bên nâng đỡ lẫn nhau trên quan trường, có trao đổi lợi ích mà thôi. Ngụy Nhânchỉ lo lắng ông cụ Lâm cứ như thế này sẽ ảnh hưởng đến đường làm quan của cả hai bên, vậy thì mất nhiều hơn được.

Vào lúc Ngụy Nhân đang nghĩ lung tung đến đau cả đầu thì nghe thấy quản gia trong nhà đến bẩm báo, ông cụ Lâm đến rồi. Bây giờ Ngụy Nhân thật sự là không muốn thấy mặt ông cụ chút nào, nhưng nghĩ đến hai người đã ở trên cùng một chiếc thuyền, vẫn không quá tuyệt tình, bèn cho người mời ông cụ vào.

Ông cụ Lâm đến là để tìm câu trả lời, đối diện với sắc mặt xanh mét của Ngụy Nhân vẫn vô cùng ôn hòa, sau đó uyển chuyển hỏi xem bản thân đã nói gì trong Ngự thư phòng.

Ngụy Nhân nghe câu hỏi của ông cụ Lâm còn tưởng là ông cụ cố tình trêu cợt mình, vô cùng không vui, sắc mặt cũng không tốt lắm: "Lâm thượng thư, ngài có ý gì đây?"

Thường ngày, hai bên xưng hô với nhau là Lâm lão và Lão Ngụy, nghe qua có vẻ thân thiết hơn, bây giờ Ngụy Nhân lại gọi là Lâm thượng thư, nói rõ là ông ta đang tức giận thật sự.

Ông cụ Lâm không dám nói thẳng ra tình trạng đặc biệt của mình, chỉ nhăn nhó nói: "Khi đó tả cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn, bây giờ nghĩ lại đúng là quá thất lễ trước mặt Hoàng thượng."

"Ông gọi đó là thất lễ sao? Đó phải là tìm chết mới đúng." Ngụy Nhân không nhịn được nói với ông cụ, sau đó liền thuật lại những điều mà ông cụ Lâm đã nói trong Ngự thư phòng khi đó. Có điều khi thấy sắc mặt ông cụ xám xịt đi, trong lòng ông lại cảm thấy vô vị, chỉ ngập ngừng nói: "Hoàng thượng biết tính ông, không trách tội ông vô lễ, ông cũng không cần nghĩ nhiều nữa."

Ông cụ Lâm cười khổ, ông chắp tay với Ngụy Nhân, nói: "Lão Ngụy, ông nể mặt giao tình nhiều năm của chúng ta, không thể thấy chết không cứu đâu."

Ngụy Nhân hiếm khi thấy ông cụ Lâm yếu thế, hơn nữa giọng điệu cũng rất trịnh trọng, ông ta nghiêm túc đáp: "Cảnh Hành huynh nói gì thế, ta là người như thế hay sao?"

Lời nói thì êm tai, nhưng thật ra không hề hứa hẹn.

Luận việc nói vòng vo thì ông cụ Lâm càng có sở trường hơn Ngụy Nhân, nhưng lúc này không không muốn tính toán việc nhỏ nhặt thế này, ông nói với Ngụy Nhân: "Lão Ngụy, lần sau nếu gặp phải tình huống đầu óc ta không bình thường, ông cứ trực tiếp đánh ngất ta, tuyệt đối không thể để ta nói bậy trước mặt Hoàng thượng như hôm nay nữa."

Ngụy Nhân nghe ông cụ Lâm nói mà sửng sốt, ông ta chớp mắt hỏi: "Hả? Không đến nỗi chứ."

Để tránh cho Ngụy Nhân nghĩ nhiều, ông cụ Lâm nheo mắt nghiêm túc nói: "Hôm nay trong Ngự thư phòng, ngay trước mặt Thái tử điện hạ, Cửu hoàng tử và các vị đồng liêu bị cơn giận làm đầu óc mờ mịt mà nói bậy, Hoàng thượng có thể tha cho ta một ngày, chẳng qua là nể tình cái mặt già này của ta mà thôi. Nếu ngày khác mà ta còn vô lễ như vậy nữa, làm thế nào mà giải thích với Hoàng thượng."

Ngụy Nhân nghĩ nghĩ, cảm thấy ông cụ Lâm phân tích rất đúng, ông ta thở dài nói: "Ông yên tâm, hai ta cùng khóa, ngày sau ông còn như thế thì ta nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản. Có điều vì sao tính tình ông bây giờ lại nóng nảy như vậy, hôm nay quả thực là hồ đồ."

Ông cụ Lâm nghe lời Ngụy Nhân, nói, chỉ thở dài đáp: "Còn không phải tại đứa cháu không ra gì của ta hay sao, thôi không nhắc đến nó nữa."

Ông cụ Lâm liền đổi để tài, mặt không đổi sắc muốn dò hỏi thêm, sau cùng mới buồn rầu cáo từ.

Ngụy Nhân tự mình đưa ông cụ Lâm lên kiệu, thầm nghĩ, đây mới là Lâm thượng thư vững vàng như tảng đá mà mình quen biết, sự việc trong Ngự thư phòng chắc chỉ là ngoài ý muốn.

Ông cụ Lâm xụ mặt về đến Lâm phủ, việc đầu tiên sau khi về phủ là tự nhốt mình trong thư phòng, ai đến cũng không gặp. Ông vẫn tiếp tục suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu lần đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn, vậy lần này thì sao?

Quan trọng nhất là sau này nó có còn xảy ra nữa hay không, ông cụ Lâm nhất thời lo âu vô cùng, ông thậm chí còn hoài nghi mình mắc phải chứng bệnh lạ gì nữa, nhưng lại không dám nói nghi ngờ này cho thầy thuốc. Nếu việc quỷ dị này mà bị truyền ra ngoài thì chắc chắn có ảnh hưởng cực kỳ lớn đến danh tiếng và tiền đồ của ông.

Đại Tề cần có Thượng thư Lại bộ, nhưng tuyệt đối sẽ không cần một Thượng thư Lại bộ đột nhiên đổi tính lại thích nói năng bậy bạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!