Chương 121: (Vô Đề)

Từ ngày bị giam lỏng, Tề Anh đã hoàn toàn cách biệt với thế giới, hắn không biết được bất cứ tin tức gì trong kinh thành, đương nhiên cũng không ai dám truyền tin cho hắn cả. Tề Anh thì thấy mình sống trong phủ, bị người ta canh chừng đến sắp phát điên rồi.

Hắn muốn gặp Tề Nhiễm, muốn chính miệng hỏi những điều mà Tề Tĩnh nói có phải thật hay không, nhưng hắn không làm được gì, hắn bị Hoàng đế vứt bỏ rồi. Hoàng đế thậm chí còn cố ý đẩy nhanh tốc độ thành hôn của hắn, khiến hắn lo lắng trong lòng, tưởng rằng Hoàng đế đã tha thứ cho mình, nhưng chỉ mới vừa yên tâm được một đêm thì ngày hôm sau, Tề Tĩnh đã mang đến một tin tức có thể đánh nát yên bình của hắn.

Hoàng đế đang cố ý, cố ý để hắn và Phỉ An Ninh thành hôn, sau đó cho bọn họ sống không bằng chết.

Hắn không tin trên đời có chuyện như thế, hắn muốn đi gặp Hoàng đế, gặp Tề Nhiễm, muốn hỏi rõ ràng mọi việc, nhưng hắn không gặp được bất kỳ ai, bên cạnh hắn chỉ còn lại Phỉ An Ninh. Hắn thầm biết rằng mọi việc hiện giờ đều chưa rõ ràng, không nên có ý kiến với Phỉ An Ninh, hơn nữa, người này là do chính hắn cầu hôn. Nhưng hắn vẫn không thể ngăn mình nhớ đến những điều Tề Tĩnh nói, rằng kiếp trước Phỉ An Ninh là Thái tử phi, cũng chính là một trong những người đã hãm hại Tề Nhiễm.

Hắn biết đối với Phỉ An Ninh như thế là không công bằng, nhưng mỗi lần nghĩ đến những hình ảnh trong lời kể của Tề Tĩnh, hắn lại không ngăn được mình lạnh run. Đối diện với ánh mắt dịu dàng bình thản của Phỉ An Ninh, đầu óc hắn trắng xóa, lòng dâng lên nỗi sợ hãi. Hắn cũng từng nghĩ liệu đây có phải là kế hoạch gây chia rẽ của Tề Nhiễm hay không, nhưng mà bản thân hắn còn không thể thuyết phục mình tin vào cái cớ đó.

Cũng như Tề Tĩnh từng nói trước khi đi, gã nói bằng giọng trào phúng: "Ta chưa từng nghĩ mình sẽ thua Tề Nhiễm như thế này, nói thật lòng, ta vẫn tưởng kế hoạch của mình rất cao minh, đã tính toán tất thảy những toan tính và tham lam trong lòng mỗi người vào đó. Kết quả, trong mắt Tề Nhiễm lại chỉ là một màn kịch đã từng xem qua, cho nên ta không thắng nổi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, việc đến nước này rồi, thất ca ngươi chọn lựa như vậy cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Giống như ngươi bây giờ, sau cùng cũng sẽ đi tranh đoạt vị trí kia. Ngươi cũng giống mẫu thân của ngươi, có dã tâm nhưng không có năng lực, sau cùng trở thành bậc thang của người khác. Nếu ta là Tề Nhiễm, sau khi trải qua những việc như vậy, vừa bắt đầu kiếp này sẽ tìm cách giết sạch các ngươi, chứ làm gì có chuyện hết lần này đến lần khác cho ngươi cơ hội, thậm chí còn diễn kịch cùng các ngươi nữa, kiên nhẫn chờ các ngươi tự lộ sơ hở. Ta và Tề Nhiễm vốn luôn đối lập, ta thua thì ta nhận. Nhưng mà thất ca thì khác, ta vẫn cảm thấy ngươi không đáng làm huynh đệ của y, vì ngươi quá yếu hèn, quá kém cỏi, cũng quá ngây thơ."

Tề Anh muốn phản bác, nhưng không còn sức mà nói ra lời giải thích nữa. Hắn không biết kiếp trước bản thân có tham dự vào việc hãm hại Tề Nhiễm không, nhưng kiếp này hắn đã bước ra bước đầu tiên rồi.

Hắn sắp bị cuộc sống này dằn vặt đến điên rồi, thậm chí hắn còn có ý định trốn ra ngoài, rồi vào cung tìm Tề Nhiễm, nhưng vẫn vô ích. Tòa phủ đệ mà hắn đang ở bị thị vệ bao vây bốn phía, hắn không khác gì một con ưng gãy cánh, bị giam ở đây không thể hành động. Cũng may là trong phủ còn có rượu, điều duy nhất mà Tề Anh có thể làm là mượn rượu giải sầu, lấy cơn say để làm tê dại đầu óc mình.

Còn Phỉ An Ninh, vào ngày gả cho hắn, ánh mắt nàng rất dịu dàng. Nhưng chỉ sau một đêm, mọi việc đều thay đổi, hai người bị giam trong một nơi chật hẹp, không có chỗ để đi. Tề Anh mượn rượu giải sầu, Phỉ An Ninh thì hàng ngày phải sầu lo vì tiền bạc, ăn mặc. Làn da của nàng ta trở nên khô sạm đi, dáng vẻ đã không còn thong thả duyên dáng như ngày xưa, ban đầu nàng còn muốn giữ lại một chút kiêu ngạo của bản thân, nhưng chúng nhanh chóng bị hiện thực đánh vỡ. Có lúc nàng ta cũng tranh cãi với Tề Anh, nàng ta biết quan hệ giữa Tề Anh và Tề Nhiễm rất tốt, cũng hy vọng hắn chịu cúi đầu, để Tề Nhiễm đi cầu xin thay bọn họ, để Hoàng đế buông tha họ.

Mỗi khi Phỉ An Ninh vừa khóc vừa nói những điều này, vẻ mặt Tề Anh đều như thể không dám tin. Dần dần, Phỉ An Ninh bắt đầu hối hận. Nàng ta thích Tề Anh, nhưng là Tề Anh dũng cảm trên chiến trường, khi trở lại kinh thành thì là một anh hùng oai phong nổi bật, chứ không phải là Tề Anh bị vứt bỏ để rồi hàng ngày ngâm mình trong rượu.

Có lẽ Phỉ An Ninh đã hối hận từ sớm hơn, ngay khi Tề Nhiễm vừa từ chối lấy nàng ta làm Thái tử phi, nhưng khi đó nàng ta cho rằng mình vẫn còn chọn lựa khác, không thành Thái tử phi thì thôi. Nhưng Mai phi bị phế rồi, Phỉ Cẩm bị đuổi ra khỏi kinh thành, nàng ta không còn bất cứ ưu thế gì khác. Tuy có bà cụ Phỉ yêu thương, trên danh nghĩa nàng ta vẫn là tiểu thư cửa Hầu phủ, nhưng hôn nhân của nàng đã không còn như trong tưởng tượng nữa, trước kia có bao nhiêu công tử thế gia trong kinh thần để nàng ta lựa chọn, bây giờ thì người có gia thế tốt một chút thôi cũng không thèm chọn một người không có chỗ dựa như nàng làm vợ cả. Người tìm bà cụ Phỉ làm mai thì hoặc là nghèo nàn, hoặc là loại ăn chơi sa đọa muốn nịnh nọt Hầu phủ.

Trong khoảng thời gian đó, Phỉ An Ninh thỉnh thoảng lại nghĩ nếu ngày xưa mình không lạnh nhạt với Tề Nhiễm đến vậy, thì bây giở có phải mình đã trở thành Thái tử phi cao quý mà ai cũng ngưỡng mộ rồi hay không.

Thế nhưng tất cả đã muộn rồi, nàng ta chỉ có thể nắm chặt lấy Tề Anh mà thôi. Cũng may là sau này Tề Anh đã cầu xin Hoàng đế cho hắn lấy nàng ta, Hoàng đế cũng đồng ý, khi đó nàng mới cảm thấy an lòng. Ít ra thì nàng ta cũng đã trở thành Thân vương phi, chứ không phải là gả bừa cho một người tầm thường, những kẻ ngày trước khinh bỉ nàng hiện giờ lại bắt đầu nịnh hót.

Nàng ta vẫn là Phỉ cô nương tài sắc vẹn toàn mà cả kinh thành đều ngưỡng mộ.

Bây giờ nàng ta được gả cho Tề Anh đúng như ý nguyện, nhưng hắn lại là một hoàng tử vừa thành hôn đã bị giam lỏng. Cuộc sống này chênh lệch quá lớn, thậm chí còn không bằng nhà nông ở ngoại ô kinh thành. Phỉ An Ninh nhìn Tề Anh đã mất ý chí, cảm thấy mình đã sai một bước để rồi sai vĩnh viễn.

Nàng ta hối hận, nhưng hối hận cũng không thể nói cho người khác biết được.

Khi Tề Anh nhận được tin tức về Tề Nhiễm lần nữa là vào mùa hạ năm đó, Hoàng đế lấy lý do sức khỏe đã kém để nhường ngôi cho Tề Nhiễm, ngày Tề Nhiễm kế vị, cả nước vui mừng, các phủ đệ trong kinh thành đều treo lụa đỏ chúc mừng. Lúc đó, Phỉ An Ninh đang bưng một bát cháo trên tay, nghe thấy tin này thì tay buông lỏng, bát cháo rơi thẳng xuống đất.

Tề Anh nhìn thấy vẻ sững sờ ngơ ngác của nàng, lại dời mắt đi, ngồi uống rượu một mình. Hắn vẫn chưa cho Phỉ An Ninh biết những gì Tề Tĩnh đã nói, nhưng việc này là một cái gai chặn giữa bọn họ, hắn không thể nhổ nó ra.

Tề Anh tưởng rằng kiếp này mình sẽ không bao giờ gặp lại Tề Nhiễm nữa, nhưng hắn lại tìm thấy cơ hội rất nhanh sau đó. Ngày Tề Nhiễm đăng cơ, Phỉ Thanh đến. Có lẽ là thị vệ cũng bận uống rượu, hoặc giả là không ai dám đắc tội Phỉ Thanh, tóm lại là Phỉ Thanh đã thuận lợi gặp được hắn.

Phỉ Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, nói: "Sao ngươi lại nghĩ quẩn như vậy?"

Ý của Phỉ Thanh là việc hắn muốn tranh giành ngai vàng, Phỉ Thanh luôn đối xử tốt với hắn, xem hắn là anh em ruột thịt, vì thế lời nói cũng không cố kỵ.

Phỉ Thanh đối diện với Tề Nhiễm thì luôn tôn kính lại hơi xa cách, nhưng Phỉ Thanh lại xem hắn là người nhà, bao dung hắn, còn Tề Nhiễm là quân vương.

Phỉ Thanh đang cầm trong tay một vò Nữ Nhi Hồng, hai người lặng lẽ nhìn vầng trăng treo trên cao, rồi cùng uống rượu. Phỉ Thanh nói mình sắp đi trấn thủ Bắc Cương. Vốn là định đi Nam Cương, nhưng Tề Nhiễm lại sống chết không chịu, chuyện đi Bắc Cương là do Phỉ Thanh quỳ xuống khẩn cầu, khi đó Tề Nhiễm giận đến biến sắc, cũng may là hắn đủ quyết tâm, nên cuối cùng Tề Nhiễm cũng đồng ý.

Tề Anh không nhắc đến chuyện kiếp trước, cũng không nói ra kiếp trước Phỉ Thanh chết ở Nam Cương, hắn chỉ uống rượu, rồi nói mình muốn gặp Tề Nhiễm.

Tề Nhiễm xuất hiện vào ngày thứ ba sau khi đăng cơ, khi đó y đã mặc trên người trang phục màu vàng sáng dành riêng cho Hoàng đế, khí chất càng uy nghiêm hơn, còn hắn thì ngày ngày dùng rượu dằn vặt chính mình, đã không còn vẻ rạng rỡ của ngày xưa.

Tề Nhiễm bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn gặp Trẫm?"

Tề Anh ngơ ngác gật đầu, hắn nghe Tề Nhiễm tự xưng Trẫm, cảm thấy thật lạ lẫm. Tề Nhiễm phì cười nói: "Trẫm biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng có cần thiết phải hỏi không? Thời gian này hẳn đã đủ cho ngươi suy nghĩ thấu đáo rồi chứ."

Tề Anhchớp chớp mắt, sau đó cúi đầu, cười khổ: "Ta từng nghĩ, cuộc đời này trôi qua quá nhàm chán, nhưng ta vẫn muốn nghe ngài nói, những việc xảy ra trong kiếp trước có phải là thật không?"

Tề Nhiễm nhìn Tề Anh, thật lâu sau mới bật cười, gương mặt đẹp như trong tranh, đuôi mắt hơi cong, khóe mắt lại phảng phất chút châm chọc, y nói: "Tề Anh, ngươi vẫn như thế. Chuyện ngươi có hại ta trong kiếp trước hay không, thì liên quan gì đến kiếp này, kiếp này ngươi đã muốn ra tay với ta rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!