Chương 9: (Vô Đề)

Tuy rằng nàng vừa mới có vẻ mặt như thần trên đài kinh đàn, nhưng hoàn toàn không thể thể hiện trước mặt Phượng Ly Ngô.

Lần này Hoàng Thái tử tự mình ra mặt, thái độ rất cứng rắn, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười, lễ phép nghe theo.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kiếp trước, nàng kiêng sợ vị Hoàng Thái tử này, bởi vì nàng chỉ là ngoại thất của Tần Chiếu, tuy rằng thường xuyên làm khách khứa ra vào yến hội lớn nhỏ, nhưng nàng chưa bao giờ được tới phủ Thái tử.

Ở trong ấn tượng của nàng, Thái tử thậm chí còn không chủ động tổ chức yến hội, một người không thú vị như vậy, nếu không nắm quyền lực hoàng tộc trong tay, thật sự ngay cả chó cũng không muốn quan tâm tới hắn.

Hôm nay Phượng Ly Ngô cưỡi ngựa, "mời" nàng xong thì dẫn theo mấy thị vệ về phủ trước.

Tần Chiếu hộ tống khách vào phủ nên đi theo đoàn xe của chất tử, ghìm dây cương, giục ngựa đi cạnh xe ngựa, tìm lời nói chuyện.

"Vừa rồi ở thư viện, ta ngồi trên tầng thượng quán trà nghe công tử hùng biện, không ngờ công tử có tài như vậy, không biết Ba Quốc còn người nào như vậy không?"

Khương Tú Nhuận tuy rằng sợ Phượng Ly Ngô, nhưng đối mặt với Tần Chiếu chỉ có tức giận. Người này ở kiếp trước trong lúc nàng túng quẫn khốn khổ đã cưỡng bức nàng, gián tiếp hại chết nàng, cho tới bây giờ nàng cũng không có nửa phần cảm tình nào. Nghe câu hỏi của Tần Chiếu, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý tới hắn.

Nếu là người khác như thế, Tần Chiếu nhất định tức giận. Nhưng thiếu niên trong xe ngựa này vừa rồi mới để lại ấn tượng ương ngạnh cao ngạo sâu sắc cho người khác, lúc này không để ý tới mình, dường như cũng có tình có lý.

Tần Chiếu cảm thấy tiểu tử này có chút ngứa đòn, nghé con mới sinh mà dám vuốt râu hổ, nhưng sự ngông cuồng của người trẻ tuổi này khiến cho hắn không tức giận nổi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hỏi vài tiếng cũng không nhận được trả lời, hắn quất roi giục ngựa đi lên phía trước, trong lòng suy nghĩ sau này phải dạy dỗ nhuệ khí của thiếu niên này như thế nào.

Chỉ chốc lát, xe ngựa tới trước phủ Thái tử, Khương Tú Nhuận được tổng quản phủ Thái tử dẫn tới thư phòng.

Lúc này Phượng Ly Ngô chưa thành hôn, không có cơ thiếp gì. Chủ nhân lại là người không ham thích tình thú nên trong phủ thiếu hụt hơi thở của nữ chủ nhân.

Khương Tú Nhuận đi trên đường phát hiện phủ Thái tử tuy có kiến trúc tinh xảo, đình viện được quét dọn sạch sẽ gọn gàng, thế nhưng khắp nơi đều có cảm giác trống vắng.

Tới thư phòng thì không còn cảm giác vắng vẻ nữa, chỉ thấy thư từ, sách vở xếp chồng chất, rơi lả tả khắp nơi.

Khương Tú Nhuận là người ghét lôi thôi, là người thích gọn gàng ngăn nắp. Thấy đệm ghế đều bị sách vở chôn vùi thật khiến cho người ta buồn bực ngứa ngáy.

Nhưng Thái tử cũng không bảo ngồi, nàng chỉ có thể giữ phép đứng.

Không biết có phải Phượng Ly Ngô có mắt như mù hay không, lại hình như không nhìn thấy nàng, một lúc lâu trôi qua mới gật đầu cho nàng ngồi xuống.

Nàng muốn ngồi nhưng cái ghế làm người ta quá phiền não rồi!

Nhất thời nhịn không được, nàng thuận tay cầm thư từ, sách vở lên, nhanh chân lẹ tay xếp chồng lên nhau sau đó đặt sang một bên, chỗ ngồi lập tức ngăn nắp hơn không ít.

Lúc này nàng mới thở phào một hơi, vung vạt áo ngồi xuống.

Phượng Ly Ngô ngồi sau cái bàn bị sách vở chôn vùi, bộ dạng lạnh lùng trước sau như một, chỉ nhìn cuốn sách trong tay.

Tiểu công tử Ba Quốc kia bỗng nhiên bị gọi vào phủ, tất nhiên cẩn thận thấp thỏm không yên, hắn vốn hạ quyết tâm không để ý tới tiểu tử này để khiến hắn ta mất đi nhuệ khí.

Thật không ngờ, vị chất tử này vào thư phòng hắn lại to gan lớn mật như vậy, mặt mày không che giấu vẻ chán ghét, trước lúc ngồi xuống lại thu dọn ghế, ngấm ngầm biểu hiện ghét bỏ thư phòng của hắn quá bừa bộn...

Nghĩ như vậy, mặt mày Phượng Ly Ngô càng thêm u ám.

Thế nhưng trời sinh là người ưa thích gọn gàng ngăn nắp, không phải người đồng đạo [*] thì không thể hiểu được. Khương Thu Nhuận thu dọn ghế xong, ngẩng đầu nhìn cái bàn chật kín sách vở kia, quả thật như thế còn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được nữa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!