Chương 8: (Vô Đề)

Những thị vệ là người nước khác ở đô thành, trong lòng có kiêng kị nên không dám lập tức mở cửa ra xem.

Dù sao thói đời bất ổn, quan hệ giữa nước này và nước khác thay đổi trong nháy mắt. Hôm nay liên bang, ngày mai cũng có khả năng trở mặt thành thù, muốn giết chất tử, gửi chiến thư. Ai biết ngoài cửa có phải người Tề đế phái tới giết chất tử hay không?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn mấy thị vệ chỉ dám lén lút nhìn ra ngoài, Thiển nhi mất hết kiên nhẫn, một tay bám tường nhảy lên thò đầu ra ngoài nhìn xem thế nào thì thấy mười mấy nho sinh chen chúc chửi rủa ở cạnh cửa.

Thiển nhi trợn tròn mắt nói: "Các ngươi muốn làm gì? Quấy nhiễu giấc ngủ của người khác đấy! Nếu các ngươi không đi, cẩn thận lão nương giội phân vào người!"

Thiển nhi vừa thò đầu lên vừa quát, mấy thư sinh ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng thì sợ tới nỗi run rẩy, còn tưởng sáng sớm gặp phải quỷ, lập tức câm miệng hết.

Nhưng chỉ im lặng một lát, một người lại chửi rủa: "Chính là nữ tử này, bề ngoài giống như quỷ Dạ Xoa, nàng ta dùng nước giội vào ân sư của chúng ta!"

"Tướng mạo sao thì lòng dạ như vậy! Xấu xí không chịu nổi! Xúc phạm người nhìn!"

"Giội nước vào ân sư của ta như giội nước vào phụ mẫu ta! Mối nhục này không thể nhịn!"

Khương Tú Nhuận khoác áo choàng màu đỏ đứng ngoài sảnh cũng nghe rõ ràng, mắt thấy Thiển nhi thật sự muốn trở mình xuống tường đi lấy thùng phân, bèn nói: "Thiển nhi không được, ngươi leo lại lên tường hỏi bọn họ muốn thế nào?"

Thiển nhi leo lên tường, cao giọng hỏi: "Các ngươi muốn thế nào? Nếu muốn đánh nhau với ta thì mang cáng cứu thương, thuốc trị thương và đai đeo [*] tới đây!"

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[*] Khi vận động nặng, ví dụ như tập gym, nâng tạ thì cần đai đeo cố định lưng tránh chấn thương.

Những thư sinh gầy gò nhìn Thiển nhi cao lớn thô kệch, lắc đầu như đánh trống: "Ai muốn đánh nhau chứ! Tiểu Khương công tử nói thánh ngôn của Vệ Tử là rắm chó không kêu, chúng ta muốn cùng hắn tranh luận, giải thích chi tiết, đòi lại danh dự cho ân sư của chúng ta!"

Bấy giờ mọi người ưa chuộng hùng biện, nếu bất đồng quan điểm, chọn trọng tài ngồi trên đài cao, ngươi tới ta đến, không tiếc lời đấu võ mồm.

Xem ra sau khi Phàm Sinh trở về vẫn còn không phục nên xui các đệ tử tới đây gây sự.

Những thị vệ nghe thấy, biết là những thư sinh vô dụng, lập tức tỉnh táo lại muốn ra ngoài đuổi đi. Nhưng bị Khương Tú Nhuận ngăn lại, cho người truyền lời: "Tiểu công tử Ba Quốc chân yếu tay mềm, không thể ngồi lâu, hơn nữa cần uống nhân sâm bổ dưỡng cho nhuận họng, tránh cho bị mấy người tầm thường làm hoang phí nguyên thần [*] của công tử, nếu các ngươi có lòng tới tranh luận thì bỏ năm cây vàng ra bày tỏ thành ý, mới có thể tranh luận với công tử."

[*] Khả năng tiềm tàng trong não của con người.

Lời này truyền đi, những thư sinh bên ngoài giận tới méo mũi, chẳng trách là chất tử của quốc gia chuyên buôn bán, trên người toàn mùi vị tiền bạc!

Thế nhưng Phàm Sinh không nuốt trôi được cục tức này, vừa khéo hắn có xuất thân không tồi, của cải dư giả, không thiếu tiền, chỉ muốn làm khó dễ Khương Hòa Nhuận nên vung tiền cho các đệ tử, lại lập đài kinh đàn để tranh luận ở thư viện lớn nhất trong thành, khiến cho công tử Tiểu Khương không có cớ thoái thác. Hắn nhất định phải làm cho tiểu tử này mất mặt!

Đối với Khương Tú Nhuận mà nói, loại chuyện động mồm mép một chút là có thể kiếm tiền này, vì sao không làm?

Nàng lập tức nhận lời, ngày thứ hai bắt đầu đấu võ mồm với bầy nho gia!

Song, Khương Tú Nhuận cũng biết mình căn cơ nông cạn, quy định chỉ hùng biện phạm vi cuốn sách của Vệ Tử, những đề khác đều không bàn đến.

Tới ngày hùng biện, Khương Tú Nhuận đội ngọc quan, mặc trường bào bằng lụa màu xanh nhạt, khoác áo lông chồn, trên cổ quàng khăn lông cáo, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé càng nổi bất khí chất cao quý bức người.

Bộ quần áo này là hôm qua nàng bỏ ra số tiền lớn tới cửa hàng quần áo nổi tiếng trong thành Lạc An mua. Vốn dĩ phải lấy số đo trên người mới có thể may, may mắn trong cửa hàng có khách đặt trước lại không vội lấy ngay, số đo tương tự vóc người nàng nên nàng bỏ ra giá tiền cao gấp hai lần mua về.

Nếu đã mở miệng muốn vàng, cách ăn mặc không thể lộ ra mình là người keo kiệt, bằng không người ta sẽ thật sự cho là mình thiếu tiền nên mới mở miệng.

Hiện giờ, nàng phải toàn thân nho nhã cao quý làm cho người ta không thể chạm vào, mới khiến cho người ta cảm thấy nàng muốn dùng vàng dọa mấy người phàm tục này lùi bước.

Tuy rằng giả nam trang nhưng dung mạo Khương Tú Nhuận vốn làm cho người ta kinh diễm, cách ăn mặc như vậy, cho dù là người không có mắt cũng bị hấp dẫn, cảm thấy nam hài này lớn lên thật tuấn dật, nếu là nữ hài hẳn là sẽ có dung mạo khuynh quốc!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!