Tiến trình tu bổ phủ thái tử cũng rất nhanh, chỉ còn phòng chính vẫn chưa đặt xà nhà.
Tập tục Đại Tề khi đặt xà nhà, thì dưới cột trụ chống cửa phải đặt kim bảo. Phòng ngủ chính là nơi quan trọng nhất, nên đây được coi là đại sự. Cho dù thái tử không để ý tới mấy chuyện lặt vặt, nhưng đây lại là ngoại lệ.
Bảo vật chấn trạch ngoại trừ rùa ra, còn có thêm một chuôi hạt châu. Hạt châu của phủ thái tử khác các nơi khác ở chỗ được đưa tới đạo quán tụng kinh bảy ngày, khai quang rồi mới mang về làm bảo vật chấn trạch.
Sáng sớm quản sự phủ Thái tử đã mang một chuỗi hạt châu tới Quảng Ân quan bên ngoài thành. Đợi tới ngày đặt xà nhà trước một ngày thì sẽ tới nhận về.
Hôm nay thái tử ra ngoài từ sáng sớm tới phủ nha làm việc, sau đó lại vòng qua đạo quán lấy chuỗi hạt châu về.
Chỉ là thái tử ở phủ nha có chút việc nên bị trì hõan, nên không lâu sau đó đã phái người đưa tới một thẻ tre, bên trên là thái tử ngự bút, an bài thiếu phó Khương Tú Nhuận đi Quảng Ân quán lĩnh hạt châu về, sau đó đặt tại hương đường bên trong phủ thái tử.
Đây cũng chính là mong muốn của Khương Tú Nhuận, mấy ngày nay nàng đang khảo sát tuyến đường chạy trốn, muốn có thêm chút sắp xếp tránh việc ngoài ý xảy ra, nên đang muốn ra khỏi thành một chuyến.
Ngồi lên xe ngựa phủ thái tử chuẩn bị sẵn, Khương Tú Nhuận thỉnh thoảng nhìn ngó ra bên ngoài, ngay ở giao lộ bên ngoài ngoại thành, Khương Tú Nhuận lấy cớ để xuống xe ngựa, đi tới sát khu rừng nhỏ bên cạnh đường, suy nghĩ nơi này đá tốt, nếu tương lai có thể chạy trốn tới đây, thì thần không biết quỷ không hay...
Nàng trên đường trở về liền gặp một đội xe người ngựa, chính là người mà hiện nay ở thành Lạc An chạm tay cũng có thế bỏng
- Thái tử phi tương lai Điền Oánh.
Điền Oánh cũng là từ xa nhìn thấy xe ngựa phủ thái tử, nên mới tới gần thăm dò. Vốn tưởng có thể ở đây ngẫu nhiên gặp được thái tử, vừa vặn hai người có thể kéo gần quan hệ, không ngờ lại gặp thiếu phó Khương Hòa Nhuận.
Nàng tuy thất vọng, nhưng trên mặt lại mang ý cười, tự nhiên nhìn về phía Khương Tú Nhuận nói:
- "Hôm nay lúc ra cửa, thấy trên đỉnh đầu có hỉ thước hót quanh, không biết gặp được chuyện vui gì, không ngờ tới đây liền gặp Khương thiếu phó, thiếu phó đang định đi đâu vậy?"
Khương Tú Nhuận thu lại suy nghĩ, ôm quyền nói:
- "Tại hạ muốn tới Quảng Ân quan, thay điện hạ lấy kim châu về chấn trạch."
Điền Oánh nghe thấy có liên quan tới chuyên tu sửa phủ trạch thái tử, đấy mắt đuôi mày đều là ý cười, thái độ lại thân thiện thêm mấy phần, chỉ nói mình cũng tới đạo quán cầu phúc.
Thế là hai đội xe ngựa cùng một đường, một trước một sau tới Quảng Ân quan.
Các đời hoàng đế Đại Tề đều tôn trọng đạo gia, cho nên ở Đại Tề đạo quán lớn hay nhỏ đều được trùng tu thường xuyên. Nhưng Quảng Ân quan là nơi đã từng có hoàng tộc tới tu hành, cho nên đặc biệt cường thịnh nhất.
Sau khi tới đạo quán, Quán chủ đã chuẩn bị kỹ càng, nhanh chóng gỡ phật châu được khai quang niệm phật xuống, đặt vào trong hộp gấm giao cho Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận lấy hộp gấm liền muốn trở về, thế nhưng Điền Oánh ham vui, hơn nữa tự nhận mình với Khương Tú Nhuận rất thân quen, cũng không biết bị người nào xúi giục, liền muốn hắn bồi mình đi dạo trong đạo quán một vòng, thuận từ thăm dò tâm ý của Thái tử thế nào, tại sao vẫn chưa công bố người sẽ làm thái tử phi.
Khương Tú Nhuận bị nàng cuốn lấy bất đắc dĩ, hơn nữa suy xét kế hoạch chạy trốn của mình chưa chắc đã thành công, không nên đắc tội Thái tử phi tương lai, đành giả vờ giả vịt, đưa nàng ta đi dạo quanh thiên điện.
Sau khi đi mệt hai người tới vườn hoa phía sau đạo quán, uống trà do thị nữ dâng lên.
Thế nhưng sau khi hai người chuẩn bị rời khỏi đó, lại phát hiện không biết người nào đã khóa cửa hoa viên lại. Do người trông coi ở đây không biết bên trong có người, nên đã khóa cửa lại.
Thiển nhi nâng chân muốn đá văng cửa, lại bị Khương Tú Nhuận ngăn cản.
Đạo quán này khác những nơi khác, chính là nơi là hoàng tộc tu hành, Thiển nhi nếu đạp đổ cửa, nhất định sẽ khiến người ta có cớ nói ra vào.
Nên nàng bảo Thiển nhi vượt tường ra ngoài, ra bên ngoài mở cửa là được.
Thế nhưng sau khi Thiển nhi vượt qua tường đi về phía cửa bị đóng lại, liền thấy cánh cửa bị hay sợi xích sẳt to khóa chặt lại. Thiển nhi vội vàng đi tìm Quán chủ bảo người tới mở cửa.
Khương Tú Nhuận vốn cũng không cảm thấy có gì không ổn, cho tới tận khi nàng thấy có chút choáng váng, chân lảo đão ngã xuống mặt đất, nàng mới phát giác có chuyện rồi, quay lại nhìn Điền Oánh cũng như vậy, toàn thân vô lực ngã trên mặt đất.
Không biết từ luúc nào, thị nữ bên cạnh Điền Oánh đã biến mất, ngược lại có hai ma ma thô sử đi tới, mỗi người nâng một người tiến vào trong sương phòng.
Trong phòng đã trải hết giường nệm, hai ma ma liền đưa hai người tới nằm trên giường, đang muốn lột quần áo họ ra. Thế nhưng mới cởi áo bào đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!