Đại đội binh mã trong miệng mọi người vốn đang trên đường khải hoàn hồi triều, nhưng thực chất không hề quay về kinh thành, mà chỉnh đốn binh mã, dọc theo kênh đào ngày trước tu sửa, tiến thẳng tới Cao Ly.
Sau khi khai chiến với Cao Ly không lâu, Úy Thái hậu liền chủ động nói muốn tới hành cung trên núi tu hành.
Úy thái hậu hiện tại coi như hiểu rõ, nhi tử của bà ta không phải là đứa trẻ ở lãnh cung năm xưa nữa, nhi tức cũng chẳng phải người hiền lành gì. Không bằng bà chủ động dọn ra ngoài cho yên tĩnh, ở đó tự do tự tại hơn ở đây nhiều.
Trước khi đi, Tào Khê khóc lóc nỉ non cầu Thái hậu đưa mình theo cùng.
Tào Khê cảm thấy Khương Tú Nhuận thật đáng sợ, Điền cơ ngày trước khi còn ở phủ Thái tử rõ ràng là đã từng thị tẩm, vậy mà bị nàng ta mưu hại trở thành tư thông với phụ tá, không tuân thủ phụ đức.
Hiện tại cả hoàng cung chỉ còn mỗi một phi tử là nàng ta, KHương Tú Nhuận bây giờ không đối phó nàng thì đối phó ai? Lá gan bị dọa càng nhỏ hơn.
Mỗi đêm nàng ta cũng không dám tin tưởng người gác đêm, đều phải tự mình kê bình hoa lên trên bệ cửa sổ, sợ tặc nhân nửa đêm xông vào tẩm cung của mình, thì nàng ta sẽ giống như Điền cơ bị tội danh tư thông đưa đi dìm lồng heo trôi sông mất.
Kể từ đó, mỗi đêm đều lo lắng bất an, không thể ngủ ngon. Tào Khê cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục ở lại trong cung, cho dù Khương Tú Nhuận không động thủ thì nàng ta cũng tự mình dọa chết mình.
Chẳng thà theo hòang di lên trên núi cầu thanh tĩnh.
Thế là nàng chủ động xin để tóc tu hành, giải trừ phong hào phi tử, theo Úy thái hậu xuất cung.
Bởi vì triều đình cần dùng tiền, cho nên Khương Tú Nhuận dứt khoát đóng cửa hơn một nửa hoàng cung, phòng viện. Dù sao trong cung cũng chỉ có nàng và Phượng Ly Ngô, hai đứa trẻ con, cũng không cần phô trương lãng phí làm gì, vừa vặn làm gương cho đám quần thần.
Nhất thời hậu cung thiên tử Đại Tề còn thanh tịnh hơn cả phủ trạch của mấy lão gia thổ hảo, quả thực khiến người ta không vừa mắt.
Đám ngự sử không vừa mắt, trực tiếp xin yết kiến Hoàng hậu, hi vọng nàng đừng để bị lưu danh sử sách vì tính ghen tuông, thân làm Hoàng hậu phải giúp vạn tuế gia thu xếp phi tần hậu cung, khai chi tán diệp cho Hoàng gia.
Khương Tú Nhuận mỉm cười lắng nghe, liên tiếp gật đầu nói:
- Thân là quốc quân, tất n hiên hậu cung phải đầy đủ, các vị đã có lòng, vậy thì việc tuyển phi này liền giao cho chư vị ái khanh...
Ngay khi mấy ngự sử giãn mặt nở ra nụ cười, Nữ vương Nhã Luân lại nói tiếp:
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có ai không phải quốc quân cơ chứ? Bản cung ở Ba quốc, trong triều cũng có nhiều thần tử giống như các ngươi, tận tình khuyên bảo bản cung, phải quảng nạp con cháu đệ tử thế gia bản triều, lấp đầy hậu cung. Chỉ là sau này bản cung gả cho Thánh thượng, chuyện này liền bị gác lại. Bây giờ các ái khanh đã đề cập đến, ngược lại tránh rườm rà hai chuyện hợp làm một đi, các vị cũng chọn cho bổn cung ít thanh niên tài tuấn, cho vào hậu cung, để Khương gia Ba quốc cũng khai chi tán diệp mới được...
Nghe nàng nói xong, đám ngự sử đại nhân còn chưa kịp bác bỏ, Hoàng hậu đã phất tay áo, nghênh ngang rời đi.
Bọn họ cảm thấy hoàng hậu ngôn từ không đúng, cho nên lại dâng tấu xin được diện kiến Hoàng đế.
Kết quả, trong ngự thư phòng vang lên tiếng rồng ngâm hổ gầm, Phượng Ly Ngô tức giận cầm nghiên mực đập thẳng vào đại môn bên cạnh đám ngự sử, mực nước văng ra bắn tung tóe vào quan bào. Thánh thượng chỉ vào mặt đám ngự sử, giận dữ mắng mỏ, nói bọn họ ăn no rửng mỡ. Việc trong hậu cung không cần bọn họ phải quan tâm. Nếu thực sự muốn quản, liền đi tịnh thân cắt sạch sẽ sau đó đại nội tổng quản sẽ dẫn chư vị ái khanh đi lựa chọn, tới lúc đó sẽ được thỏa thích chọn tú nữ.
Mấy vị rường cột nước nhà mang theo một thân y phục lấm tấm đen hoang mang lui ra, sau này cũng không dám xen vào việc nhà của Hoàng đế nữa.
Đó chính là cái tổ ong vò vẽ, đế hậu hai người đều không phải người hiền lành, không ai dám chọc vào nữa.
Đại Tề vừa mới trải qua loạn ba quận, cho nên quân sĩ đều được rèn luyện thành thục hơn nhiều. Bạch Thiển trong lúc vây thành chém giết ở tiền tuyến, tựa như được người ta điểm hỏa vậy. Ngày trước Khương Tú Nhuận ép buộc mãi nàng ta mới chịu đọc binh thư nhằm đối phó cho qua, giờ thì binh thư thông thạo, không còn là luận binh trên giấy nữa.
Tác chiến hành quân, ngoại trừ can đảm khí thế mạnh mẽ cũng rất quan trọng. Bạch Thiển hiện tại ngàng càng thuần thục, uy tín trong quân cũng tăng cao, hai huynh đệ Đậu gia đều trở thành đương sai dưới trướng của nàng.
Lần này bất ngờ dấy binh tập kích Cao Ly, giống như mãnh long từ trong sông vọt ra, đánh cho Cao Ly đại bại. Tới cuối năm đó, đại quân hoàn toàn chiếm được Cao Ly, khải hoàn hồi triều.
Đại Tề mở rộng quốc thổ, chính thức tuyên cáo thống nhất đại thống
Khi đại quân khải hoàn trở về, dân chúng đều tràn ra cửa thành tiếp đón, khắp nơi tiếng hoan hô vang dội, ca tụng Đại Tề uy dũng.
Đương nhiên, đi theo đại quân trở về, còn có một hàng dài xe chở tù, bên trong ngoại trừ đầu sỏ quân phản loạn Phượng Vũ ra, Mạnh Dương hai nhà cũng xếp thành một chuỗi dài.
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!